chương 103
Lâm Tử Nhiên một đêm mộng đẹp, cậu nằm trên giường lớn mềm mại, thoải mái lật người, mơ mơ màng màng mở to mắt..
Quay đầu lại, phát hiện Hàn Thâm không có ở bên cạnh, tức khắc thở dài một hơi nhẹ nhõm!
Dù sao vừa mới tỉnh ngủ rất khó diễn kịch, không cẩn thận sẽ bị lòi ngay.
Hàn Thâm không ở bên cạnh là tốt nhất.
Lâm Tử Nhiên từ trên giường bò dậy, tối hôm qua túng dục quá độ, hôm nay hai chân có chút nhũn ra.
Cậu cẩn thận bước ra khỏi phòng, nhìn từng góc trong nhà, hoàn toàn chắc chắn Hàn Thâm không có ở nhà mới tự mình thả lỏng bản thân!
Tối hôm qua tới lúc khuya khoắt, trời chưa sáng đã vội rời đi, cho nên chưa đánh giá kỹ lưỡng căn nhà.
Hôm nay bật đèn lên mới phát hiện nơi này thật sự không tồi.
Căn nhà có bốn phòng hai sảnh, nam bắc thông nhau, rộng rãi sáng ngời, thoạt nhìn diện tích hẳn là không nhỏ, trang trí theo phong cách đơn giản, nội thất bài trí đều có phẩm vị. So sánh với căn nhà trọ cậu thuê có một phòng một toilet, vừa nhỏ lại vừa cũ! Đại khái chính là sự khác biệt giữa biệt thự sang trọng và xóm nghèo.
Bất quá này hẳn là không phải nhà của Hàn Thâm, thoạt nhìn không có dấu vết cư trú lâu dài, phỏng chừng chỉ là một trong những bất động sản của Hàn Thâm mà thôi.
Thoạt nhìn đặc biệt thích hợp để nuôi tiểu tình nhân, kẻ có tiền chính là thích hưởng thụ!
Lâm Tử Nhiên sờ sờ bụng mình, có chút đói nên đi vào phòng bếp nhìn nhìn, ngoài ý muốn phát hiện phòng bếp có đồ ăn, thế là tự tay làm bữa sáng cho chính mình.
Lúc này mới lấy điện thoại ra nhìn thời gian, kết quả liếc mắt liền thấy một cái tin nhắn, ánh mắt tức khắc dại ra..
“Ngân hàng XX nhận được 50 vạn tệ lúc 9:00 ngày 23 tháng 5 với thẻ có số đuôi 2668, với hạn ngạch trống là 50.508.871 tệ.”
Tay Lâm Tử Nhiên cầm điện thoại run run, lần đầu tiên cảm nhận được có tiền đơn giản như vậy.
Ngủ một giấc, liền có ngay 50 vạn?!
Cậu hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân, đây là tiền trong game tiền trong game, sau đó mới từ từ khôi phục tâm tình kích động.
Nhưng mà…
Cậu dựa vào tiền trong game cũng rất tốt mà? Đủ để tiêu xài sảng khoái trong thế giới này!
Lâm Tử Nhiên nói một cách buồn bã: “Cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao luôn có những người vì tiền tài mà sa đọa rồi...”
Hệ thống: “……”
Lâm Tử Nhiên: “Muốn giữ vững lý trí thật sự là một chuyện rất khó.”
Không được, thế giới này hạnh phúc quá mức rồi.
Tối hôm qua mới ngủ với cực phẩm soái ca, hôm nay một giấc tỉnh dậy thẻ ngân hàng lập tức có nhiều hơn 50 vạn.
Trò chơi này thật đáng sợ!
Ngay cả cậu là người chính trực, có ý chí kiên cường, thiếu chút nữa cũng không kiên trì được nữa!
Lúc này cậu càng kính nể Thư Gia Ngôn hơn!
Nếu gác niên đại qua một bên, nhất định là một người đồng chí đáng tin cậy!
Lâm Tử Nhiên nhìn nhìn thời gian, đã 11 giờ trưa! Bất quá bản thân cậu không đi làm cũng không ai quản, cậu đơn giản về ngủ nướng, chậm rãi kéo đến buổi chiều, lúc này mới thay quần áo đi làm.
Kết quả khi bước đến cửa mới phát hiện trên áo khoác của mình có treo một chùm chìa khóa.
Oa, Hàn Thâm còn đưa cả chìa khóa nhà cho cậu! Rõ ràng có ý chuẩn bị căn nhà này cho cậu ở...
Lâm Tử Nhiên lần nữa động tâm, trời ạ, kim chủ này quá là săn sóc quan tâm đi.
Cậu do dự một lúc, cuối cùng vẫn không lấy.
Thư Gia Ngôn đã trở lại sau chuyến công tác vài ngày, cậu khẳng định phải về nhà, hơn nữa cậu ‘bị ép’ bao dưỡng, sao có thể lấy chìa khóa chứ? Như vậy chẳng phải không chút rụt rè?
Lâm Tử Nhiên lưu luyến buông chìa khóa, bước ra cửa.
………………
Buổi chiều cậu khoan thai đến muộn, quả nhiên không ai hỏi đến cậu.
Trong khoảng thời gian này mọi người cũng nhận ra Lâm Tử Nhiên chính là đến công ty mua nước tương, nhưng có Hàn tổng che chở sủng ái, nên không ai dám quản chuyện của cậu.
Lâm Tử Nhiên bước vào công ty, dọc đường đều suy nghĩ, chính mình nên đối mặt với Hàn Thâm như thế nào mới là bình thường.
Cậu đẩy cửa vào phòng làm việc của Hàn Thâm, quả nhiên Hàn Thâm đang làm việc trong văn phòng.
Lúc này không có ai khác ở đây.
Người đàn ông ngồi ở sau văn phòng, ánh mặt trời từ mặt bên chiếu vào khuôn mặt tuấn đĩnh của hắn, phảng phất như mạ một tầng ánh sáng. Hắn nhướn mày cười với Lâm Tử Nhiên: “Tới rồi?”
Lâm Tử Nhiên tập trung tinh thần, đi tới trước mặt Hàn Thâm, cả giận nói: “Số tiền kia là có ý gì!”
Hàn Thâm nở nụ cười, khóe môi nhếch lên, giọng điệu ý vị thâm trường: “Có ý gì, trong lòng em không rõ sao?”
Lâm Tử Nhiên nghẹn họng, cậu trừng mắt nhìn Hàn Thâm, nói: “Tôi, tôi không cần tiền của anh!”
Hàn Thâm bình tĩnh nhìn cậu, chậm rãi cười nói: “Anh không thích tình nhân của anh quá khó coi, như vậy đi ra ngoài sẽ làm mất mặt anh, hơn nữa tối hôm qua anh rất vừa lòng. Đây là thứ em nên có được.”
Sắc mặt Lâm Tử Nhiên bỗng dưng đỏ lên, phảng phất Hàn Thâm dùng tiền nhục nhã cậu.
Ngón tay Hàn Thâm gõ nhẹ lên bàn, liếc mắt nói: “Em còn chuyện gì sao?!”
Lâm Tử Nhiên thở phì phì, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi.
Hàn Thâm: “Không còn gì nữa thì anh còn muốn làm việc.”
Lâm Tử Nhiên: “……”
Cậu hung tợn trừng mắt nhìn Hàn Thâm một cái, đẩy cửa thật mạnh rời đi!
Đưa lưng về phía Hàn Thâm, Lâm Tử Nhiên làm một cái mặt quỷ. Hừ hừ, vốn dĩ cậu cũng không định đưa lại tiền, chỉ là làm dáng mà thôi, cái loại dùng tiền nhục nhã người này, cho thêm cậu cũng không ngại!
Không hổ là bá tổng, ra tay chính là 50 vạn, quá xa hoa.
Điều tiếc nuối duy nhất chính là bây giờ cậu không tiện dùng số tiền này, chỉ có thể đặt trong thẻ để ngắm, đáng tiếc thật đáng tiếc..
Cũng may tạm thời cậu cũng không cần dùng tiền, một ngày ba bữa đều là Hàn Thâm bao, vấn đề ăn uống không cần cậu nhọc lòng, nhiều tiền hơn đi nữa thì cũng chỉ là một con số!
………………
Lâm Tử Nhiên cứ như vậy đi theo Hàn Thâm trải qua cuộc sống ‘hạnh phúc’ hào hoa và xa xỉ.
Ban ngày sờ cá ngủ và chơi game, buổi tối ăn cơm ngủ và bạch bạch bạch.
Vô tư vô lự, tính phúc phong phú.
Thảo nào mà nhiều người tranh nhau đến phá da đầu cũng muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của kẻ có tiền.
Đặc biệt là Hàn Thâm lớn lên vừa đẹp trai vừa có thể lực tốt, đây là những thứ mà những ông chú và người già không thể so sánh được.
Sau đó vài ngày, Lâm Tử Nhiên cảm thấy chính mình sắp sa đọa.
Hôm nay cậu nằm chơi trên ghế sô pha, mấy ngày này Tiểu Giang thường tìm kiếm đề tài nói chuyện với cậu, Lâm Tử Nhiên cũng tán dóc với hắn chờ thời gian qua nhanh. NPC của game này còn có công năng nói chuyện phiếm trí năng nữa, rất là không tồi.
Rốt cuộc cậu và Hàn Thâm cái gì cũng tốt, chỉ là không có gì để nói, dù sao chính mình cũng phải ngậm chặt miệng trước mặt hắn, có chút không thoải mái, kỳ quái không được tự nhiên.
Điều này làm Lâm Tử Nhiên nghẹn muốn hỏng rồi, không nói chuyện phiếm cũng không có chỗ phun tào, đây được coi là tỳ vết duy nhất trong cuộc sống hạnh phúc.
Diễn kịch thật không dễ dàng!
Nhưng ở trước mặt Tiểu Giang tự tại hơn nhiều.
Bất quá là NPC râu ria, hơn nữa không cần gặp mặt, không cần quen biết và hiểu nhau, tự nhiên không có gì cố kỵ.
Tiểu Giang: “Công ty tôi sắp tổ chức hội chợ thương mại để quảng bá một số sản phẩm mới, em có thời gian tới tham dự không? Buổi tối ngày thứ sáu.”
Lâm Tử Nhiên do dự chưa rep tin nhắn, tuy rằng tán gẫu rất vui vẻ nhưng cậu không quá muốn tham gia loại hoạt động này.
Bất quá gia hỏa này không hổ là nhân viên tiếp thị, sau khi lôi kéo làm quen liền bại lộ gương mặt thật!
Tiểu Giang: “Chỉ cần đến tham gia thì sẽ có quà tặng, mua sắm đạt tới 3000 kim ngạch sẽ có cơ hội rút thăm trúng thưởng, giải nhất là một chiếc tủ lạnh!”
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Bộ tôi là người thiếu tiền thiếu tủ lạnh, thích chiếm tiện nghi của người khác sao?
Tiểu Giang thấy Lâm Tử Nhiên không phản ứng, giả thành bộ dáng vô cùng đáng thương: “Nói thật với em chứ, ông chủ yêu cầu tôi phải hoàn thành nhiệm vụ, ít nhất phải mời 20 vị khách hàng, nếu không hoàn thành thì sẽ trừ vào tiền thưởng tháng này của tôi. Tôi còn thiếu một người nữa là đủ 20 người rồi, thật sự không tìm thấy được ai, tôi cũng không còn cách nào.. Em đến không mua đồ cũng được, tôi tặng em một món quà nhỏ, coi như em giúp tôi, nhé? Thật sự cảm ơn.” Đáng thương.jpg
Thấy anh ta nói như vậy, Lâm Tử Nhiên có chút ngượng ngùng.
Làm nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ thật không dễ dàng! Đều là người đáng thương bôn ba vì cuộc sống.
Dù sao thì mình cũng rảnh rỗi, không bằng đi giúp một chút, đúng lúc gần đây ở trong nhà có hơi chán, ra ngoài đi dạo cũng tốt.
Lâm Tử Nhiên: “Được, nếu lúc đó có thời gian tôi sẽ đi.”
Tiểu Giang: “Cảm ơn! Đến lúc đó anh sẽ gửi địa chỉ cho em.”
Nói chuyện với Tiểu Giang bên kia xong.
Lâm Tử Nhiên suy nghĩ một lúc, gửi một tin nhắn khác cho Thư Gia Ngôn: “Đang bận sao? Khi nào thì về?”
Mấy ngày nay cậu cũng thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho Thư Gia Ngôn, nhưng Thư Gia Ngôn đều không trả lời được ngay, ngẫu nhiên đêm khuya hoặc buổi sáng ngày hôm sau tin nhắn mới được gửi tới, nhìn ra y thật sự rất bận rộn. Điều này làm cho Lâm Tử Nhiên đau lòng thay y, đi công tác thật quá vất vả.
Bất quá không ngờ Thư Gia Ngôn lại coi trọng sự nghiệp, y thực sự đam mê công việc của mình.
Lâm Tử Nhiên ngồi có chút mệt, đứng dậy đi ra ngoài dạo một vòng, khi quay lại vừa vặn bị em gái thư ký nhìn thấy.
Em gái bưng một tách cà phê đi tới, nhìn thấy Lâm Tử Nhiên ánh mắt liền sáng rực lên, nói: “Anh Lăng, đây là cà phê của Hàn tổng, anh mang vào giúp em được không, bên này em còn có việc rất bận.”
Lâm Tử Nhiên cười nói: “Được.”
Người ta xác thực bận rộn hơn mình, chút việc nhỏ này có thể giúp thì nên giúp.
Em gái thập phần cảm kích, hai tay đặt lên trái tim: “Cảm ơn anh Lăng.”
Lâm Tử Nhiên bưng cà phê đi vào.
Mấy ngày nay xem như cậu đã nhìn ra Hàn Thâm thật sự rất bận, mất công hắn bận rộn còn có tâm tình cùng chính mình chơi trò bao dưỡng, làm bá tổng trong văn cẩu huyết thật là quá vất vả.
Nhớ tới chính mình làm tổng tài ở thế giới kia trái ngược với Hàn Thâm, Lâm Tử Nhiên cảm thấy xấu hổ.
Cậu cảm thấy mình chưa đủ chuyên nghiệp.
Lâm Tử Nhiên mang cà phê đặt trên bàn Hàn Thâm, nói: “Của anh nè.”
Sau đó ngáp dài đi đến ghế sô pha.
Ngón trỏ Hàn Thâm ấn ấn trán, ngẩng đầu nhìn người thanh niên trên sô pha; cậu nghiêng người ngồi dựa vào ghế, hai chân vắt chéo, rũ mắt chơi di động ở đằng kia, như bé mèo con lười biếng.
Không hiểu vì sao, chỉ cần nhìn người này ở bên cạnh thì tâm trạng sẽ trở nên tốt hơn, dường như tất cả căng thẳng và mệt mỏi đều tan biến..
Hàn Thâm nhìn cậu trong chốc lát, sau đó chợt buông văn kiện trong tay.
Nhìn thấy Lâm Tử Nhiên chơi game một cách say mê, không khỏi cong khóe môi, gõ gõ ngón tay lên bàn, nói: “Em lại đây một chút.”
Lâm Tử Nhiên sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng Hàn Thâm đang gọi cậu, nghi hoặc đi qua: “Sao vậy?”
Hàn Thâm nhìn cậu một cái thật sâu, chậm rãi nói: “Mỗi ngày em đều ăn không ngồi rồi như vậy sao?”
Lâm Tử Nhiên: “.....” Không phải anh nói tôi không cần làm gì hết sao?
Anh cũng không thiếu một nhân viên là tôi.
Hàn Thâm nhẹ giọng nói: “Anh thấy trong thời gian làm việc em chưa từng tận trách với công việc của mình.”
Lâm Tử Nhiên: ???
Chức trách của tôi không phải là bồi anh ăn cơm và lên giường với anh sao?
Anh cũng không thể làm việc này vào ban ngày đi?
Trong lòng cậu rất hối hận, xem ra Hàn Thâm đều có bệnh chung của boss, cậu không thể câu cá trước mặt nhân viên, đây là cố ý tìm tra. Nếu biết bản thân không chơi ở chỗ này được thì đi xuống dưới khu nghỉ ngơi thư giãn ok hơn! Như vậy sẽ không dính vào họng súng của boss, nói cái gì mà không cần tôi làm việc đều là gạt người sất, nhà tư bản hút máu vạn ác.
Nếu không phải ghế sô pha ở phòng làm việc của Hàn Thâm thoải mái nhất, cậu sẽ không ăn vạ trước mặt Hàn Thâm đâu... Thất sách!
Đúng lúc này cậu nghe Hàn Thâm khàn giọng mở miệng: “Lại gần một chút.”
Lâm Tử Nhiên tiến về phía trước một bước.
Hàn Thâm bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cậu, môi hơi nhếch lên: “Hôn anh.”
Lâm Tử Nhiên: ???
Khuôn mặt cậu dại ra đờ đẫn, ngay sau đó sắc mặt trở nên lạnh lùng, một bộ ‘tôi chỉ biết ăn đậu phộng chứ không biết uống rượu.’
Thấy cậu như vậy, không biết vì sao, khóe môi Hàn Thâm không nhịn được nhếch lên, nụ cười trầm thấp, ý vị thâm trường nói: “Em xem, em chưa bao giờ nghĩ tới việc lấy lòng anh như thế nào, thật là tình nhân không tận chức.”
Lâm Tử Nhiên: “…..”
Sau đó cuối cùng cậu cũng phản ứng lại, Hàn Thâm nói làm hết phận sự là ý gì.
Anh, anh đủ rồi nha, không phải buổi tối mỗi ngày tôi đều làm hết phận sự sao?
Anh còn muốn thế nào?
Thật quá mức, không có việc gì liền thích đùa giỡn tôi!
Lâm Tử Nhiên lười để ý tới hắn, xoay người muốn rời đi, kết quả bị Hàn Thâm vòng tay ôm lấy eo, lập tức bị hắn bế lên bàn làm việc!
Lâm Tử Nhiên giật nảy mình, giãy dụa muốn xuống, nhưng lại bị Hàn Thâm gắt gao ôm chặt, ngay sau đó một nụ hôn nồng nhiệt chặn lấy miệng cậu.
Nụ hôn của người đàn ông vô cùng cường thế, có lẽ vừa uống cà phê nên mang theo chút hương vị đắng chát, hắn nhẹ nhàng kí©h thí©ɧ nhũ đầu của cậu.
Lâm Tử Nhiên mở to mắt, sau đó trên mặt hiện lên một mảnh đỏ bừng!
Làm ơn đi, nơi này là văn phòng, anh có bệnh sao! Vạn nhất có người tới thì làm sao bây giờ!
Nhưng Hàn Thâm lại không hề có ý muốn thu liễm, thậm chí bàn tay hắn còn vói vào quần áo của Lâm Tử Nhiên.
Lâm Tử Nhiên giơ tay muốn đẩy ra, phát ra âm thanh rêи ɾỉ, hốc mắt hơi phiếm hồng.
Hàn Thâm cảm giác được người trong l*иg ngực run lên, hai mắt phiếm hồng nhìn hắn, lệ quang dâng lên trong đôi mắt kia tràn đầy bất mãn cùng lên án chính mình, vừa đáng thương vừa đáng yêu, ngược lại làm cho Hàn Thâm càng muốn khi dễ cậu hơn.
Đúng lúc này, bên ngoài thật sự truyền đến tiếng gõ cửa!
****