Hôm sau...
Tiếp tục sự nghiệp cao cả, cậu thức dậy, vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi đi học. Trên đường đi vào lớp, có biết bao ánh mắt dán vào cậu cùng với hàng ngàn lời bàn tán, đa phần đều khen cậu đẹp, giống thụ, nằm dưới...
Bước vào lớp với khuôn mặt đầy hắc tuyến, quét mắt nhìn 1 lượt, ai cũng ngồi vào chỗ rồi, sau đó nhanh chóng về chỗ của mình, bực bội ném cái cặp lên phần bàn bên kia, còn cậu thì gục trên bàn.
Cùng lúc đó, cả lớp run rẩy khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh kia, trong lòng liền dâng lên 1 cảm xúc sợ hãi "bé thụ lớp ta... không dễ ăn đâu". Cậu cảm nhận được có gì đó cứ dán vào mình liền ngẩng đầu lên. Cả lớp giật mình, ngồi ngay thẳng lại, mắt hướng lên bảng, tất cả chỉ vỏn vẹn trong 1 nốt nhạc . Nhướng mày khó hiểu, cậu hỏi:
- đến giờ học rồi à?
Lớp trưởng ngồi bàn bên cạnh gượng cười:
- chưa... chưa a.
Nhíu mày lại, cậu cũng chả muốn hỏi thêm, liền gục xuống bàn tiếp.
Đến giờ học, lớp trưởng tốt bụng gọi cậu dậy. Đương nhiên là cậu rất chăm chỉ học hành.
Ra chơi...
Cậu mệt mỏi vươn vai 1 cái. Bỗng loa thông báo vang lên:
[ Mời bạn Dương Vu Minh lên phòng hội trưởng, có việc cần bàn]
Cậu nhíu mày khó hiểu, cả lớp liền dán mắt vào cậu. Cô gái ngồi bên trên quay lại hỏi:
-em đắc tội với họ hay sao mà kêu đích danh lên luôn vậy?
Cậu nghiêng đầu, tròn mắt hỏi:
-bộ lạ lắm sao?
Và thế là phụt.... Hành động "vô thức" siêu cấp dễ thương đã "vô tình" gϊếŧ chết mấy thanh niên, bà thím trong lớp:
- ai đó cứu tui với_ anh F
-cần truyền máu gấp a~_ anh D
- truyền thái y_ anh K
- aaaaa.... không hổ danh là bé thụ của lớp tui_ thím A
- công đâu rồi. Để thụ đi thả thính kiểu này là sao?_ thím E
- Mau bắt về giùm tui cái. Kiểu này có mà chết hết_ thím O
....v..v...
Cô gái bàn trên cười trừ rồi nói:
- đúng a~ Bình thường thì sẽ nhờ sinh viên nào đó đi gọi lên chứ không có phát loa kiểu này.
Cậu gật đầu rồi đứng dậy đi lên phòng hội trưởng. Trên đường đi, có biết bao ánh mắt, lời bàn tán, xì xầm nói về cậu. Khẽ nhướng mày, thầm nghĩ "bọn nam chính này bị sao thế nhờ, tự nhiên lại gọi mình lên. Mình đã đắc tội gì với nữ chính đâu... Mà nhắc mới nhớ, sao mấy bữa nay không thấy nữ chính ở đâu hết vậy?". Mãi suy nghĩ, cậu vô tình đυ.ng phải 1 người nào đó và thế là cậu ngã ra sau. Người đó phản xạ nhanh liền vòng tay ôm lấy eo cậu. Mặt đối mặt và thình thịch... Cảnh tượng lúc này thật sự rất... lãng mạn. May mà đoạn hành lang này vắng, nên không ai thấy cảnh đó.
Cậu kinh ngạc nhìn người trước mắt, là Cao Minh Tuấn. Cậu định thần lại rồi nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của hắn. Cao Minh Tuấn cũng vậy, liền bừng tỉnh, mặt có phần đo đỏ "Môi đẹp thật... Eo cũng nhỏ nữa". Cậu cúi người xin lỗi rồi cất bước đi.
Bỗng Cao Minh Tuấn nắm lấy cổ tay cậu. Cậu quay lại nhìn, nhíu mày khó hiểu. Hắn ngập ngừng, có vẻ ngại:
- đi chung... được chứ?
Cậu phì cười:
-chứ lúc nảy anh định đi đâu?
Cao Minh Tuấn đắm chìm trong nụ cười ấy. Thấy hắn bất động, cậu nhíu mày khó hiểu, liền lay nhẹ vai, gọi:
-này, này... Minh Tuấn. Cao Minh Tuấn.
Hắn bừng tỉnh, gượng cười:
- à, lúc này đợi lâu quá không thấy em lên nên hội trưởng bảo đi gọi... Chúng ta đi thôi. Hội trưởng đang đợi.
Không để cậu nói gì nữa, hắn nắm tay cậu kéo lên phòng hội trưởng.
Tại 1 góc nào đó...
Có tiếng thì thầm to nhỏ:
- Mày chụp chưa?
- Rồi rồi. Chụp sắc nét luôn nhá.
- tao quay lại luôn rồi nè.
- hí hí hí... không ngờ hội phó cũng dính thính của mỹ thụ lớp ta a~
- hic... hic... ngưỡng mộ mày ghê. Trong lớp có mỹ thụ xinh xẻo như vậy.
- há há há... tao ăn ở tốt quá mà.
- Mà không biết gọi lên phòng hội trường làm gì ha.
- có lẽ nào...
- thịt luôn không?
- hí hí hí...* cười nguy hiểm*
Rồi nhóm người đó lén lút rời khỏi chỗ ấy, trên đường không ngừng bàn luận to nhỏ với nhau, còn cười ha ha, hí hí, hố hố. Nhiều người thấy liền rùng mình, sợ hãi vì... họ biết thân phận của bọn này a~
Phía cậu...
Cao Minh Tuấn đẩy cửa bước vào luôn, tay vẫn đang nắm lấy tay cậu. 2 thanh niên kia nhìn 2 người rồi nhìn xuống 2 bàn tay đang nắm chặt với nhau kia, sát khí liền buông tỏa. Cao Minh Tuấn cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh ấy, liền nhìn theo hướng mắt của 2 người họ. Hắn quay lại nhìn cậu rồi từ từ nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn bị mình nắm nảy giờ, giật mình buông ra. Hắn gượng cười nhìn 1 cậu bạn.
Cậu thì vẫn bình thường, nhìn về phía 2 người kia, nhẹ nhàng nói:
- không biết hội trưởng gọi tôi lên đây là có việc gì?
Vũ Khắc Kiệt ho vài cái, từ từ đứng dậy, đi đến bên cậu, mỉm cười ôn nhu:
- cũng không có việc gì nhiều... Nào, ngồi xuống đây. Chúng ta nói bàn bạc 1 chút.
Cậu nhướng mày, khẽ gật đầu đồng ý rồi ngồi vào ghế sofa kia. Vũ Khắc Kiệt và Lục Hạo Thiên ngồi vào chiếc ghế đối diện. Còn Cao Minh Tuấn thì bị bắt đi lấy nước.
Cậu nhìn 2 người kia, 2 người kia nhìn cậu. Bầu không khí lúc này có vẻ khá ngượng ngùng. Vũ Khắc Kiệt nhìn sang cậu bạn của mình rồi sang cậu, nhẹ nhàng, chậm rãi:
- thật ra thì... ưʍ.... thật ra thì chúng tôi muốn em làm thư ký cho hội học sinh.
Cậu nghe hắn Vũ Khắc Kiệt nói vậy liền sốc tận gốc, mở to mắt 2 con người trước mặt:
- Hả???
Lục Hạo Thiên híp mắt cười:
- Chúng tôi thật sự rất muốn em làm thư ký cho hội học sinh. Chính xác hơn là cho hội trưởng và hội phó a~
Cậu kinh ngạc nhìn sang Lục Hạo Thiên rồi nhìn sang ông anh họ yêu quý rồi lắc đầu kịch liệt:
- Never. Tôi không muốn làm.
Lục Hạo Thiên mặt có vẻ hờn dỗi, nũng nịu:
- nhận đi mà~
Cậu vẫn lắc đầu cự tuyệt. Lục Hạo Thiên thấy vậy liền trở mặt, nghiêm túc hỏi lại:
- có làm hay không?
Vũ Khắc Kiệt thấy cậu không muốn làm, trong người cũng không được vui vẻ mấy, sắc mặt liền đi xuống, giọng có phần đe dọa:
- có làm hay không?
Cậu khẽ run người vì sát khí của 2 người họ, khẽ nuốt nước bọt "không hổ danh là nam chính a~ Lật mặt cũng kinh thiệt. Rồi chơi vậy ai chơi lại???".
Vũ Khắc Kiệt thấy cậu không trả lời mà hắn cũng không thuộc dạng người có tính kiên nhẫn cao, sắc mặt còn tệ hơn lúc này, hỏi lại lần nữa:
-có làm hay không?
Cậu nuốt nước bọt nhìn cái bản mặt đầy hắc tuyết kia, miễn cưỡng chấp nhận:
-được... được rồi. Tôi... đồng ý.
Lục Hạo Thiên liền cười vui vẻ:
-như vậy có phải tốt hơn không?
Vừa dứt lời, Cao Minh Tuấn bước vào. Trên tay là 1 khay nước gồm bốn ly nước, nhẹ nhàng đặt lên bàn, hắn hỏi:
-bàn bạc xong rồi à?
Lục Hạo Thiên nhanh chóng lấy ly nước của mình:
- đương nhiên.
Vũ Khắc Kiệt nhấm 1 ngụm cafe, ôn nhu nhìn cậu:
- ngày mai em sẽ bắt đầu công việc của mình luôn.
Cậu mệt mỏi, đứng dậy:
-Ok ok. Giờ thì xin phép.
Rồi cậu nhanh chóng rời khỏi phòng hội trưởng, đi về lớp "cuộc sống thật không dễ dàng". Còn 3 người kia nhìn về phía đó, khuôn mặt có phần gian sảo. Lục Hạo Thiên nhướng mày:
-không ngờ em ấy lại từ chối nha~ Nhưng cũng may, mình dùng chiêu đó a~
Vũ Khắc Kiệt hừ lạnh:
-hừ... Mèo nhỏ khó thu phục.
Rồi 3 người trở lại với công việc của mình
.......
------------------------END CHAP-------------------------------