Đến trường...
Cậu bước xuống xe nhưng nghe thấy giọng của Âu Dương Phong Thần liền ngó vào trong xe, hắn nhẹ nhàng nói:
- ra về anh đến đón... Nhớ, không được trễ.
Cậu mím môi, gật đầu rồi vẫy tay chào tạm biệt:
-bye bye.
Hắn nhếch mép rồi ra hiệu cho bác tài. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, đi đến địa điểm mà nó cần đến. Cậu nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó khuất hẳn, quay lưng đi vào trường, mệt mỏi thở dài. Cậu cảm thấy khá ớn lạnh, hình như có ánh mắt "sát thủ" nào đó đang theo dõi cậu. Nhìn xung quanh, khẽ nhíu mày, có ánh mắt lạnh lẽo nào dán vào cậu đâu, hay do cậu bị ảo giác? Lắc nhẹ đầu, cậu nhanh chân đi về lớp.
Tại 1 nơi nào đó, ở trên tầng cao, trong 1 căn phòng rộng rãi, sạch sẽ, đầy đủ tiện nghi...
Vũ Khắc Kiệt nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống con người nhỏ bé đang ở dưới sân trường kia. Xung quanh sát khí nồng nặc, lạnh lẽo đến đáng sợ. Còn 2 người kia, khó hiểu nhìn hắn, thân không ngừng run rẩy "không biết có chuyện gì sắp ập đến đây...".
Phía cậu...
Cậu chậm rãi bước đi trên hành lang cũ... à nhầm... bước đi trên hành lang thưa thớt người dẫn đến lớp của mình, hắt xì vài cái, khẽ nhướng mày, đưa tay day day chiếc mũi nhỏ:
- ai đó đang thù mình thì phải... thôi kệ, mệt.
Rồi cậu nhanh chóng vào lớp. Vứt cặp lên ghế, cậu liền úp mặt xuống bàn... ngủ, chắc vậy. Bỗng tiếng thông báo vang lên, khiến cậu giật mình, bật dậy:
[mời thư ký Dương Vu Minh lên phòng hội trưởng]
Cậu khẽ nhíu mày khó hiểu rồi cũng đứng dậy, đi lên phòng hội trưởng, trong lòng canh cánh 1 nỗi lo sợ. Đứng trước phòng hội trưởng, sao cậu lại cảm thấy lạnh lạnh, liền lùi lại, lo lắng "sát khí quanh phòng... không xong rồi. Mà... mình có làm gì đâu nhỉ...". Lắc đầu xua tan những suy nghĩ đó, cậu chậm rãi mở cửa bước vào.
Đập vào mắt cậu là hình ảnh Cao Minh Tuấn và Lục Hạo Thiên đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa dài. Còn Vũ Khắc Kiệt thì mặt tối sầm, ngồi vắt chéo chân ở chiếc ghế sofa nhỏ, đối diện. Gượng cười, cậu chính là không muốn ở lại đây thêm 1 giây nào nữa.
Vũ Khắc Kiệt lãnh đạm liếc nhìn 2 người bạn của mình:
- 2 người ra ngoài đi.
Cao Minh Tuấn và Lục Hạo Thiên nhìn hắn rồi nhìn cậu rồi lại quay sang nhìn nhau, gật nhẹ đầu, nhanh chóng rời khỏi phòng. Lúc đi ngang qua cậu, họ để lại 1 câu nói khiến cậu càng sợ hãi:
- chúc may mắn. Tụi này không giúp được gì.
Cậu khẽ nuốt nước bọt nhìn con người trước mặt "Cao Minh Tuấn, Lục Hạo Thiên, 2 người cho tui theo với". Nhưng những lời gào thét đó, ông trời chẳng thèm nghe. Để mình cậu hứng hết luồng sát khí kia cũng với vị tử thần siêu cấp đập troai ấy.
Bỗng Vũ Khắc Kiệt đứng bật dậy, tiến đến chỗ cậu. Hắn bước 1 bước, cậu lùi 1 bước. Và thế là... cậu hết đường lui. Lưng của cậu đã chạm vào cánh cửa gỗ lạnh lẽo kia. Vũ Khắc Kiệt chống tay vào cửa, ngay bên tai cậu. Cậu giật mình liếc nhìn cánh tay bên mặt mình, không dám ngước nhìn người trước mặt.
Vũ Khắc Kiệt cao hơn nên hắn cúi xuống, nâng cằm cậu lên, mặt đối mặt. Đôi mắt sắc lạnh kia từ từ di chuyển xuống, nhìn vào đôi môi của cậu rồi nhìn lên đôi mắt đang lo sợ ấy. Hắn chậm rãi hỏi:
- Người đàn ông đó... là ai?
Cậu khẽ nhíu mày, khó hiểu:
- Hả?
Hắn nhướng mày, vẫn giữ nguyên tư thế đó:
- Người đi cùng xe với em sang nay...
Cậu liếc nhìn sang chỗ khác:
- à... Chỉ là người quen, người quen thôi.
Vũ Khắc Kiệt đưa mặt mình sát mặt cậu hơn:
- thật không?
Cậu nuốt nước bọt, nhắm tịt mắt lại, đưa tay đẩy hắn ra:
- Anh tránh ra 1 chút có được không? Muốn hỏi thì hỏi ba mẹ của tôi á. Chứ tôi không biết cái gì đâu.
Hắn nhíu mày nghi hoặc nhìn cậu, đút tay vào túi quần, chậm rãi nói tiếp:
-Hôm qua, anh có đến thăm. Chỉ thấy cô chú ở nhà. Không thấy em đâu. Họ nói em ở riêng rồi. Không biết địa chỉ căn nhà hiện tại của em là ở đâu nhỉ?
Cậu nhướng mày, mắt liếc qua liếc lại. Cậu không thể nói địa chỉ nhà của Âu Dương Phong Thần cho hắn được, càng không thể nói rằng đang ở chung với 1 người bạn được. Cậu lo lắng suy nghĩ. Vũ Khắc Kiệt càng thêm nghi hoặc nhìn cậu. Cậu đành nói dối:
- ưʍ... cái này... tôi nói thì chắc anh cũng không tìm ra. Tôi đang ở trong 1 chung cư mà xung quanh lại có đến 2 hay 3 cái y chang nữa nên khó mà tìm đúng. Đôi khi tôi còn nhầm huống chi là anh lần đầu đến.
Hắn nghe nói vậy liền gật đầu, cậu không muốn nói thì thôi, hắn cũng chả muốn ép. Cậu thở phào nhẹ nhõm, công nhận tài nói dối của cậu cũng đỉnh thật, nói dối không chớp mắt luôn "mà anh ta hỏi vậy làm gì... Ghen à...". Vũ Khắc Kiệt trở về bàn làm việc của mình. Cậu thấy vậy liền nói:
-không còn việc gì nữa thì tôi về lớp nha.
Hắn không nói gì, mắt dán vào đống tài liệu trên bàn, gật đầu. Nhận được cái gật đầu của hắn, cậu liền phóng như bay rời khỏi phòng. Hai người khi thấy cậu ra liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Vũ Khắc Kiệt có làm gì quá đáng với em không?
- Hắn có phạt em cái gì không?
- Em làm cái gì mà bị gọi lên vậy?
Cậu mệt mỏi nhìn hai người rồi thở dài:
- Không có chuyện gì to tát đâu, chỉ là hỏi vài chuyện lặt vặt thôi. Hai người đừng có làm thái quá mọi chuyện lên chớ... Thôi, em về lớp. Tạm biệt.
Cậu vẫy tay tạm biệt họ rồi chạy về lớp. Cao Minh Tuấn và Lục Hạo Thiên cũng vậy.
~~~~~~~~~~~~~~tua tua~~~~~~~~~~~~~~~~
Đến giờ về....
Cậu mệt mỏi vươn vai 1 cái rồi xách cặp ra về. Từng bước chân không nhanh không chậm, vô tư, nhàn nhã kia đều lọt vào mắt của 1 người đang ở trên cao nhìn xuống.
Lúc sau, sân trường chỉ còn lác đác vài người. Cậu đứng dưới gốc cây hoa anh đào, khẽ nhíu mày nhìn đồng hồ "Sao Âu Dương Phong Thần lại đến trễ chứ?". Suy nghĩ ấy vừa dứt, một chiếc siêu xe màu đen bóng loáng xuất hiện trước mặt. Âu Dương Phong Thần tiêu soái bước ra, đi đến gần cậu:
- Đợi lâu chưa?
May sao không ai thấy hắn và cậu, nếu không chắc chắn sẽ bị bàn tán đủ điều. Cậu giận dỗi hất mặt sang chỗ khác:
- Hứ... Khoảng hơn nữa tiếng gì đó.
Hắn khẽ lắc đầu, đưa tay nắm lấy vai cậu từ sau rồi nhẹ nhàng nói:
- Thôi được rồi... Đừng giận nữa. Mau lên xe đi.
Âu Dương Phong Thần mở cửa xe cho cậu rồi mới đi sang bên kia, vào trong ngồi.
Chiếc xe dần lăn bánh rời khỏi nơi này. Cùng lúc đó, ở 1 nơi nào đó trên tầng cao, một thanh niên đang nắm chặt tay thành nắm đấm, mày nhíu chặt:
- Âu Dương Phong Thần... Không ngờ em lại dính dán với anh ta. Hừ. Dám nói dối anh, em chết chắc rồi.
Thanh niên đó liền quay lưng đi với sự tức giận.
~~~~~~~ I am dải phân cách~~~~~~~~~~~~
Cậu mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa xe, ngắm khung cảnh bên ngoài, gió tạt vào, luồng qua mái tóc bồng bềnh kia, ánh mắt sâu thẳm chứa đựng đầy cảm xúc. Âu Dương Phong Thần nhìn cậu, khẽ nhướng mày, di chuyển lại gần cậu, đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kia, thì thầm:
- Đang suy nghĩ gì vậy?
Cậu giật mình, quay phắt sang nhìn. Lịch sử lại lập lại, 2 mắt đối nhau, môi gần môi, mũi chạm mũi, đơ_ing. Thời gian lúc này như dừng lại. Mặc dù đã rất nhiều lần tiếp xúc thân mật cũng như mặt kề mặt nhưng hai người vẫn không ngăn được trái tim của mình đang đập rộn ràng kia.
Cậu khẽ đỏ mặt, ngồi ngay thẳng lại, hơi cúi đầu để che đi gương mặt ngại ngùng kia. Hắn cũng vậy, nhanh chóng rút tay và ngồi thẳng lại, mày khẽ nhướng, liếc nhìn cậu, nhếch mép "... dễ thương thật... Muốn hôn 1 cái...". Hắn liếʍ môi đầy gian tà "dù sao cũng 20 rồi... có nên thịt?". Và thế là suốt chặn đường về nhà, 2 người không nói 1 câu gì, hắn thì bận nghĩ có nên thịt cậu hay không, còn cậu thì bận nghĩ về sự việc lúc nảy.
---------------END CHAP---------------