Hạ Thường Ân có một giấc mơ. Hắn mơ thấy mình bước nhanh trên thành cầu lạnh lẽo, xung quanh cô hồn dã quỷ đã xếp thành hàng dài, giẫm lên vài cánh bỉ ngạn vừa rời cành rơi xuống.
Thường Ân đảo mắt nhìn bốn phía dọc ngang, thân ảnh tựa không khí xuyên qua vong linh gào khóc, vô tình chạm mắt vào âm hồn lẻ loi đứng bên thành cầu, bất tri bất giác nói thành tiếng:
- Ngươi là ai, tại sao lại đứng chỗ này?
Bóng người phía trước không biết đã ở đây được bao lâu, thân thể mơ hồ được sương khói bao phủ một tầng hư ảo, thế nhưng trong đôi mắt lại không thể che nổi sao trời mênh mông lấp lánh. Y chậm rãi di chuyển, tiếng xích sắt vang lên ầm ầm trong không trung hoà vào âm thanh ú ớ tràn đầy run rẩy phát ra từ cuốn họng.
Thường Ân có chút ngạc nhiên, hỏi:
- Ngươi không thể nói?
Vong linh nghe đến đây bỗng nhiên bất động, tay chân vốn còn vùng vẫy tứ phía cũng lập tức thu về, con ngươi y mất đi tiêu cự, thẫn thờ nhìn hai bàn tay đã gần như trong suốt, không gian vốn đã có chút ồn ào, khó chịu liền nhanh chóng trở lại với dáng vẻ u ám lúc đầu. Thường Ân thấy vậy lại cẩn thẩn mở miệng:
- Ngươi không sao chứ?
Y nhẹ nhàng lắc đầu, khoé mắt chảy dài hai hàng huyết lệ, cứ tưởng đã trút bỏ được chút buồn tủi, ai ngờ nước mắt vừa rời khỏi khuôn mặt thanh tú đã trở thành trăm vạn ngân châm đâm mạnh vào da thịt chủ nhân. Nam tử ôm chặt lấy thân thể đau đớn, răng trắng mạnh mẽ cắn sâu vào bờ môi nhợt nhạt, sắc mặt y đã vốn dĩ đã rất kém nay lại càng trở nên tệ hại hơn.
- Trò gì vậy, là kẻ nào độc ác đến mức ngay cả khóc cũng khiến người khác bị tra tấn hành hạ!
Thường Ân có chút tức giận, la lớn, hắn theo phản xạ vội vàng vươn tay đỡ lấy thân thể yếu đuối phía trước, có điều góc áo còn chưa kịp chạm đến, Hạ cung chủ đã bị đao phong đẩy lùi đi một chặng đường dài.
Đao phong lặng lẽ xuất hiện, sau đó lại trong chớp mắt nhanh chóng tan biến đi, để lại tiếng gào thét bi ai của lũ dã quỷ vô tình trúng ám khí, mười đoá bỉ ngạn đồng loạt từ cành cao rơi xuống, chạm nhẹ trên mặt nước thoáng gợn lên từng cơn sóng dữ tợn. Phía xa, mơ hồ vang lên vài tiếng lộc cộc của bước chân vọng đến, xuyên qua sương mù dày đặc như tấm rèm che, phút chốc khiến người khác cảm thấy cô độc, ai oán đến não nề...
Gió không ngừng nổi lên, thổi qua da thịt Thường Ân lạnh buốt, đẩy đi dây xích nặng nề va trên mặt đất, tựa như tiếng khóc than của kiếp người bất hạnh tắm trong biển lửa, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến nam nhân câm vốn còn đang yên tĩnh bỗng nhiên cử động tay chân mãnh liệt, cổ họng gào to vài tiếng không ra nghĩa. Y dường như vô cùng sợ hãi, huyết lệ tô đỏ cả khoé mi, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng lắc đầu ra hiệu cho hắn.
- Ngươi sao vậy, bình tĩnh chút!
- Này...
Dường như nhận thấy Thường Ân vẫn không thể hiểu được ý của bản thân, nam nhân liền trở nên cực kỳ nóng vội. Y có chút run rẩy kéo lê sợi dây đang trói buộc đôi chân, cẩn thận lấy từ trong lòng ngực ra một miếng ngọc bội nhỏ, sau đó hấp tấp nhắt vào tay Thường Ân, không nói không rằng một đẩy xô hắn xuống mặt hồ lạnh giá.
Đại não Thường Ân bất giác "ting" một tiếng, rồi ngay lập tức vội vàng chính thức vứt đơn đình công, đợi thân thể hắn đã chìm hơn phân nửa vào lòng nước, Hạ cung chủ mới ý thức được tình trạng thê thảm của mình lúc này.
Ha!
Chuyện gì đang sảy ra vậy!
Ánh sáng bên trên dần dần bị bóng tối thay thế lấy, Thường Ân cảm thấy đầu óc mơ hồ xoay tròn, thân thể bị tia nước kéo xuống tận dưới đáy sâu, mũi miệng đều khó chịu đến mức muốn chết đi sống lại, cuối cùng sau một hồi đấu tranh đầy khó nhọc, hắn đã có thể dùng hết sức mở mắt ra, lúc này cơ thể đã nằm gọn trong lòng đệ tử.
Hạ Thường Ân tỏ vẻ ???
Thì ra đây chỉ là một giấc mơ nhưng... sao lại chân thật đến như thế.
Huyết lệ của vong hồn hoà vào tiếng khóc than thảm thương, dưới trăm đoá bỉ ngạn đỏ rực như còn hiện ra trước mặt hắn, vĩnh viễn cũng chẳng nào thể xoá đi được.
Xinh đẹp nhưng lại mang đầy vẻ u uất, ghê tởn đến rợn người!
Vẫn còn chưa kịp hoàn hồn trong mớ suy nghĩ hỗn tạp, bên tai hắn đã nhanh chóng truyền đến tiếng nói thân thuộc, ấm áp, tựa như sợi dây vững chắc kéo hắn thoát khỏi hố sâu không thấy đáy.
- Sư tôn người cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi!
Ngự Thiên Phong vội vàng lên tiếng, khuôn mặt không giấu nổi niềm vui sướиɠ của bản thân, y ôm chặt hắn vào lòng ngực, cảm nhận thân thể của Thường Ân đang dần lấy lại chút sinh khí. Thiên Phong chậm rãi gọi một tiếng sư tôn, khoé mắt đã nhiễm một tầng sương sớm mờ ảo.
Hay quá sư tôn rốt cuộc cũng chịu tỉnh rồi, rốt cuộc cũng chịu mở mắt ra nhìn y. Nếu người thật sự sảy ra chuyện gì bất trắc, đừng nói cái bí cảnh đơn sơ này, dù cho có là diêm la địa phủ y cũng nhất định phải phá đến vỡ nát!
...
Lá cây nhẹ nhàng rơi trên chóp mũi, khuôn mặt Thường Ân sau lớp mặt nạ bỗng nhiên có cảm giác nóng dần lên, hắn có hơi thất thần, nhanh chóng đẩy đệ tử ra xa, khụ khụ vài tiếng che giấu đi cảm xúc không hiểu rõ:
- Được rồi, mau thả ta xuống đi, đây là chỗ nào? Mặt ngươi sao lại bị bầm đến thế kia?
Hạ ảnh đế có chút luyến tiếc rời khỏi đệm thịt ấm áp, hắn chau mày, chạm nhẹ tay lên vết thương còn đang sưng tái trên người Thiên Phong, trong lòng không khỏi dâng lên chút cảm giác khó chịu.
Là kẻ nào không biết sống chết, nhân lúc hắn không có mặt lại dám ức hϊếp đồ đệ ngoan dưới trướng Hạ Thường Ân này.
Cuối cùng, không đợi hắn phải thắc mắc lâu hơn nữa, tiếng chiết phiến dưới bầu trời thoáng đãng đã từ tốn vang lên, kim long uyển chuyển uốn mình trên nền quạt trắng xoá, Bình vương Tuyết Nam khẽ mỉm cười nhẹ giọng
- Chẳng qua trong lúc rãnh rỗi y thỉnh giáo ta vài chiêu, vị hậu bối này ngươi nói đúng không?
Giọng nói y bình thản như gió xuân nhưng lại khiến Thường Ân bất gác chạy dọc từng cơn ớn lạnh. Hắn nắm chặt hai tay, một bên cảnh giác quan sát người đang đứng đối diện, bên còn lại cố che giấu biểu tình sợt sệt của bản thân. Thường Ân chậm rãi đáp trả:
- Ngươi vẫn còn ở đây?
- Thế nào, vừa nhìn thấy đệ tử nhà mình thì liền muốn quên mất ta sao?
Tuyết Nam gấp lại quạt trắng, từng bước tiến lại vị trí Thường Ân sau đó im lặng gõ lên đầu hắn một cái, y cười:
- Y phục cũng đã lấy ra cho ngươi mặc, bây giờ liền trở mặt không nhìn ta à. Hạ cũng chủ không ngờ là tên bội bạc đến như thế!
Tên bội bạc...
Bội bạc...
Đùa à!!!
Thường Ân triệt để câm nín,
Đại ca à, ngươi có thể đừng nói nhưng lời gây hiểu lầm lớn đến như thế không, ở đây còn có một đứa trẻ chưa trưởng thành đó, đều nam nhân với nhau ta làm sao có thể bội bạc với ngươi được. Làm ơn đừng phá vỡ tam quan của thiếu niên nhỏ tuổi này.
Hơn nữa,
Cmn chẳng qua mượn tạm ngươi một bộ y phục sang trọng, ngươi liền đem ta và ngươi gắn lại thành các quan hệ bạc tình bạc nghĩa được à?
Đúng thật là nực cười!
Trong lòng không ngừng hung hăng bĩu môi, Thường Ân có chút khinh thường liếc nhìn Tuyết Nam, khắp ngươi bỗng chốc cảm giác lạnh buốt, thành công bỏ qua biểu tình đáng sợ của đệ tử phía sau lưng mình.
Ngự Thiên Phong trốn sau người Thường Ân, tay không biết từ lúc nào đã nắm lại thành đấm, đáy mắt trong góc khuất không giấu nổi sát khí cuồn cuồn mạnh mẽ dâng lên, chỉ hận không thể một dao gϊếŧ chết người đối diện.
Bình vương Tuyết Nam ơi Bình vương Tuyết Nam, ngươi thế mà lại dám động vào người của Thiên Phong này, chỉ cần đợi thêm tí nữa, ta nhất định đem ngươi trở thành mồi cho lệ quỷ, để ngươi cảm nhận được đau đớn thấu tận tâm can, biết thế nào là không nên chạm đến vật sở hữu của người khác!
Thiên Phong hít vào một hơi thật sâu, cố gắng áp chế nhịp tim đang dần trở nên dồn dập, lúc này, bỗng vang lên tiếng la hét dữ dội, quạ rừng sảy cánh bay lên cao kéo, theo tầng tầng lớp lớp mây đen phía xa đi tới.
Bầu trời lại một trận xoay chuyển, luôn phiên không hồi kết...