Chương 30

Bóng tối như tấm vải lụa, mềm mỏng phủ lên mộc lâm một màu u ám. Quạ đêm nghe tiếng động liền la hét, vỗ mạnh cánh bay lên thân cây, vài phiến lá tung rơi lả tả, xoay mình chầm chậm trong không trung rồi từ tốn đáp xuống nền đất ẩm ướt.

Thường Ân đứng trước nghìn mộc lâm say giấc, chân như hoá đá không thể bước nỗi. Con ngươi hắn dần mất đi tiêu cự, chìm mình trong màn đêm tĩnh mịch phía trước. Thân thể tê cứng như đứng giữa bắc cực giá lạnh, bỗng từ đâu dòng hơi ấm truyền đến, qua bàn tay hắn rồi nhẹ nhàng thấm vào tâm can ngũ tạng.

- Sư tôn, ở đây tối, đệ tử sợ!

Thiên Phong có chút ngây ngốc phì cười, cầm chặt lấy bàn tay Thường Ân dùng sức rung lắc nhè nhẹ. Y hơi phồng má, trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ liền xuất hiện chút tinh nghịch của đứa bé mới lên ba.

Lá cây trên cao đọng nước nặng trĩu, cong lưng rũ xuống, thành công che đi khuôn miệng đang há hốc của Thường Ân. Âm thanh xuyên qua màn sương bạc, từ tốn vào đến tai lại tựa nút mở thắt kéo thần trí mơ mơ hồ hồ nhanh chóng trở về, Hạ cung chủ câu môi cười mỉm, biết rõ ý tứ của Thiên Phong, hắn liền nâng tay xoa đầu đệ tử, tùy tiện mở lời trách móc:

- Lớn rồi, ngay cả bóng tối cũng sợ, từ giờ... bên cạnh ta đi.

- Được.

Hơi sương tập hợp, đậu lên mộc lâm, phản lấy ánh trăng trên nền trời cô độc. Giữa rừng cây rì rào trong gió hai bóng người dần hiện ra, Thiên Phong cầm chắc tay sư tôn cùng nhau xuyên qua nguyệt quang đang tàn hẳn.

- Sư thúc, không ổn, Mạc cung chủ sảy ra chuyện rồi!

Phía xa, Từ Kiệt dẫn theo Như Ngọc vội vàng đi đến, mồ hôi mặn thành dòng chảy xuống trên má, chạm nhẹ vào vết thương ở cổ liền khiến máu tươi vốn đã khô cứng nhanh chóng loãng ra, chờ chực vượt qua ranh giới trào ra khỏi cơ thể. Từ Kiệt nhất thời không quan tâm đến đau rát, y dùng tay mạnh mẽ lau ngang, huyết nhục mơ hồ loang lỗ trên y phục. Y hì hục thở ra, tiếng được tiếng mất nhanh chóng nói:

- Tìm...tìm...được người rồi, Mạc...sư thúc...đánh với lão già kia...rơi vào bẫy, vì...cứu bọn con nên bị cổ trùng tấn công,...thần trí hình như không được ổn...Người mau tới!

Thường Ân chau mày, cố gắng sắp xếp đám ngôn ngữ lộn xộn của Từ Kiệt lại, sau khi đã nắm bắt được tình hình cụ thể, hắn mới cắn môi, cẩn thận hỏi lại:

- Tên đó chỉ biết manh động, Mạc Diệp ở đâu?

- Ở... tây..phía...tây bìa rừng.

Hừng đông ló dạng, đẩy đi mây đen trên nền trời, kéo theo tầng tầng lớp lớp hồng vân trôi nổi. Nhật quang xuyên qua phiến lá ẩm ướt, tò mò đậu lên thân thể bị treo lơ lửng trên cây cao. Mạc Diệp hai mắt nhắm nghiền, toàn thân y phục tơi tả rách rưới, máu tươi theo vết thương lớn trên trán đổ xuống, nhuộm đỏ cả nửa khuôn mặt nam nhân đang bất tỉnh. Thường Ân đạp lên phiến lá còn đọng sương sớm, nhanh chóng phá nát đi chục nhánh cây lì lợm cản đường, mộc lâm vì sợ hãi lập tức run rẩ,y vang lên vài âm thanh xào xạc. Hắn nương theo ánh sáng mờ mờ, căng mắt nhìn ngang liếc dọc, thân ảnh mục tiêu liền rơi vào nhãn cầu đã có chút mệt mỏi:

- Mạc Diệp, ngươi sao vậy, còn thê thảm như thế này?

Thường Ân từ xa đi đến, lớn giọng kêu lên, hắn vươn tay kết linh tụ khí, đem dây thừng trói buộc thân thể Mạc Diệp cắt đi. Y nặng nề từ cao rơi xuống, da thịt đập mạnh vào mặt đất để lại vài vết bầm lớn nhỏ. Hạ cung chủ nhún vai, làm như không nhìn thấy, hồi lâu nhận ra y không cử động mới tiến lại gần.

- Không phải mới rơi xuống liền chết chứ?

Lời vừa nói ra, không biết chạm trúng điểm đau nào trên cơ thể, Mạc Diệp bỗng nhiên mở mắt, nhanh chóng lấy đà nhảy lên, từ trong tay hất ra một nắm bột trắng nhỏ. Lớp bột mịn tan nhanh vào không khí, không chút do dự phi thẳng vào mắt Thường Ân. Hắn hốt hoảng lùi xa sau, nhãn cầu như bị thiêu đốt, nước mắt không báo trước đã tích lại thành dòng chậm rãi lăn dài lên má. Thân thể vì bị phản kích bất ngờ, còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, Hạ ảnh đế đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, vùng bụng truyền lên cảm giác đau đớn, không đứng vững mà theo lực hút hành tinh chậm rãi ngã xuống.

Ánh sáng qua màn lệ mỏng chọc thẳng vào con ngươi, Thường Ân theo phản xạ quay đầu ra sau, một hố đen răng nanh lộn lộn không biết từ đâu xuất hiện, xuyên qua sỏi đá trong lòng đất, mở rộng cuốn họng nuốt trọn lấy thân thể bạch y. Đại não như bánh răng bị vỡ nát, bên tai ù ù không nghe rõ, hắn chậm rãi rơi vào hố sâu, qua mép vực rộng lớn, hình bóng Thiên Phong bỗng chốc hiện ra, từ từ rồi chìm vào bóng tối thăm thẳm.

- Sư tôn.

Ngự Thiên Phong mất đi bình tĩnh thường ngày, dùng tay cào lấy miệng vực sớm đã đóng kín, y không nuốt nổi tức giận, lớn giọng nhìn thân thể Mạc Diệp dần biến đổi thành ông cụ ốm yếu, già nua.

- Nói, ngươi mang sư tôn ta đi đâu?

- Làm mồi cho cổ mẫu, ngươi không cần phí sức đào nữa, miệng cổ vực đã mở, kẻ rơi vào chỉ có một kết cục chết.

Bôn Tu phủi lấy lá cây dính lên y phục, lại từ tốn nói tiếp:

- Tu sĩ các ngươi thì ra toàn yếu ớt đến vậy, hai tên cầm đầu dễ dàng bị ảo mộng lừa gạt, đám đệ tử còn lại chắc sớm làm mồi cho cổ trùng của ta rồi.

- Tốt! Tốt lắm, nếu đã chết chi bằng ngay bây giờ dùng mạng kẻ hèn ngươi để tế người!

Thiên Phong chậm chạp đứng lên, khóe môi cong lên nụ cười ác ý. Y vung tay, linh khí xuyên qua nguyệt quang kết kiếm xuất hiện. Huyết long ngậm châu, uyển chuyển uốn mình theo lưỡi sắt đỏ thẩm như máu, trên thân oai oai dũng dũng khắc sâu hai từ Vô Tâm, nổi bật giữa mắt rồng nạm ngọc. Sát ý vốn dồn nén ở dạ dày mất đi tường chắn liền nhanh chóng lao ra, đem toàn bộ thân thể y bao bọc lấy.

-Ma khí! Ngươi là ma tu?

Trưởng thôn nhìn chằm chằm Thiên Phong, khuôn mặt vốn đã nhăn nhó, đầy rẫy vết chân chim giờ đây lại thêm phần nhăn nheo, đáng sợ.

- Phải thì sao, không phải thì sao? Ngươi xuống địa phủ mà tra cứu.

Kiếm trong không chậm rãi nhúc nhích lại nhanh như chớp hướng Bôn Tu ngã xuống một đường, lớp đất bụi phủ lên không gian một màu xám nâu mờ ảo.

...

Hạ Thường Ân từ trong bóng tối mở mắt ra, hắn hít vào một hơi mạnh, thân thể khẽ run lên, chân tay bị tơ trắng buộc chặt vào phiến đá lớn lông lá xuề xòa. Qua ánh sáng không biết từ đâu truyền đến, bóng Mạc Diệp dần hiện ra, Thường Ân chép môi, lấy sức đẩy một tảng đá nhỏ dưới chân vào thân thể mới phát hiện.

Mạc Diệp vốn đã thần trí mơ hồ, tay chân tê cứng, bị lực phiến đá đẩy đến liền có chút thanh tĩnh, y mở miệng, giọng khàn khàn không nghe rõ:

- Ai, to gan như vậy?

- Là ta, Thường Ân, xem ra là ngươi rồi, lúc nãy có kẻ giả trang thành ngươi đánh ngã ta vào chỗ này nên thử lại một chút. Ngươi còn sống?

- Vẫn còn, chẳng qua thứ tơ chết tiệt này đang ăn dần thần trí của ta, chỉ sợ không quá một canh giờ nữa ngay cả xương trắng cũng chẳng còn.

Mạc Diệp dừng một chút, lấy sức hì hục thở ra, sau đó lại làm như đau thương, cao giọng:

- Không ngờ lại chung chỗ với ngươi, đúng xui xẻo.

- Nhàm chán.

Không khí nhất thời rơi vào trầm mặt, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của Mạc Diệp vang vọng bốn bề, đập vào mặt đá rồi nhanh chóng phản lại tai Thường Ân. Hắn cau mày, tò mò thành tiếng:

- Ngươi... nói xem, vì sao hận ta đến thế?

Thật chất câu nói này hắn đã muốn hỏi từ lâu, nguyên tác vốn dĩ cũng chỉ là một cái kịch bản thiếu thốn trầm trọng, mọi việc đều dường như không có đáp án rõ ràng bao gồm cả thù hận của "Thường Ân" hắn. Qua một hồi lâu không nghe thấy trả lời, Hạ ảnh đế cứ ngỡ sẽ buông xuôi từ bỏ, không ngờ lúc này tiếng Mạc Diệp lại đều đều vọng lên, mang chút đau thương khó nói rõ:

- Vì sao, ta cũng đang tự hỏi. Rõ ràng ta là người ở bên huynh ấy trước thế mà ngươi vừa đến ta liền bị bỏ rơi. Nực cười lắm đúng không?

- Bỏ rơi, huynh, ý ngươi là Nhạc Thanh...

- Này ngươi không trả lời chắc chắn là y rồi, ngươi cẩn thận nghe ta nói... thật ra chưởng môn...

Lời nói còn chưa kịp thành câu hoàn chỉnh, hang động đã ầm ầm xoay chuyển, đất đá trên trần cao vỡ vụn rơi xuống, phủ một lớp bụi lên khuôn mặt hai vị cung chủ tông môn.

Bốn phương tám hướng chạy dài một khe hở lớn, ăn sâu vào vách đá trong hang, bên trong lớp sỏi đất đã dập nát, hai ống dài như vòi mammuth đâm ra, nhoi nhúc tựa đĩa trâu ở đầm lầy rộng lớn.