- Đệ cảm thấy chuyện này như thế nào?
Đợi bóng người cuối cùng thuận lợi vượt qua nguyệt quang lạnh lẽo, Nhạc Thanh mới từ trên ghế cao, nhấc chân bước xuống. Y đứng trước mặt Thường Ân nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu nghe ra có chút dịu dàng của người anh cả.
Trăng đua theo gió, phá nát hắc vân, vươn mình tản ra ánh sáng vàng nhẹ vào sâu cửa nội điện. Lúc này, đèn bỗng vụt sáng, đem căn phòng vốn có chút tăm tối ủ ấm trở lại. Thường Ân tại chỗ đứng lên, từ túi áo lấy ra một miếng ngọc bội nhỏ.
- Cái này lúc cận chiến đệ có giật lấy được từ trên người gã, mùi vị của nó có chút kì lạ.
Giang tay nhận lấy khối ngọc trắng mịn, được điêu khắc tinh xảo, Nhạc Thanh cẩn thận đưa nó lên chóp mũi, chậm rãi ngửi qua, vết nhăn trên trán không báo trước bỗng nhiên hiện rõ.
- Là sắc tán hương.
- Sắc tán hương, loại thảo mộc hiếm có trên đỉnh Dương sơn!
- Phải, chỉ là với liều lượng này nó không còn là thảo dược nữa mà là độc dược. Tương truyền sắc tán hương có thể trị nội thương, đả thông linh khí, có điều khi được sử dụng với lượng lớn chính loại linh dược này lại là vũ khí lấy đi ý thức con người, khiến họ cuồng bạo, phát điên.
- Xem ra ước chừng là có kẻ phá đám. Loại dược này vốn không thể dễ dàng có, hơn nữa còn nhiều đến như vậy.
Không gian lần nữa chỉ còn lại tiếng gió lướt qua khung cửa sổ. Dưới ánh sáng kì ảo của ngọn đèn phòng, Nhạc Thanh đem khối ngọc gói chặt lại, cẩn thận cho vào trữ giới. Y nâng tay, nhẹ nhàng vỗ hai lên vai Thường Ân hai cái, khoé môi chậm rãi câu lên.
- Đệ đó mấy nay gần đây luôn khiến ta cảm thấy khác lạ, nếu không phải đã có kiểm tra, ta sợ ngay cả ta cũng nghĩ đệ bị đoạt xá.
Giọng nói của chưởng môn vốn có chút trầm trầm, âm thanh dù nói đùa hay dạy dỗ đều mang theo một phần lạnh lẽo khiến người khác không sai mà sợ, vừa đến hai chữ đoạt xá lại như dao sắc, đem tâm Thường Ân vạch nên một đường lớn. Hắn không tự chủ lui ra một bước, tránh lấy đôi tay vẫn còn trên vai, mồ hôi sau lưng đã thành dòng chảy xuống. Hạ ảnh đế gượng cười, điều chỉnh giọng nói đã hơi run rẩy, hắn đáp:
- Lúc trước chẳng qua suy nghĩ không chính chắn, làm phiền sư huynh lo lắng rồi.
- Không cần đa lễ như vậy, là chuyện nên làm. À, Ngự Thiên Phong hắn sao rồi.
- Thiên Phong...hắn hiện tại kinh mạch một chút đều không tốt.
Nghe đến đây Nhạc Thanh khẽ thở dài, nhỏ giọng an ủi:
- Với tu vi của hắn, chịu được qua vài chưởng vừa rồi cũng là một kì tích.
- Nếu không nhờ có thân thể tốt chỉ sợ đã sớm mất mạng. Sư huynh ta có thể...
Lời còn chưa nói hết Nhạc Thanh đã nhanh chóng ngắt câu. Y bỗng nhiên cười lớn, lần nữa nâng tay, hướng đầu Thường Ân ra sức xoa xoa nén nén.
- Thật lâu rồi không thấy đệ quan tâm đến ai như vậy ?
Nói đoạn, chưởng môn từ ống tay áo lấy ra bình dược, chậm rãi đưa vào tay Thường Ân.
- Cầm lấy đi, ta nghĩ nó có thể giúp hắn nối liền kinh mạch, nhưng có thể bình phục hoàn toàn hay không cần phải xem tạo hóa của hắn.
Thường Ân nhận lấy lọ thuốc, cẩn trọng đặt vào trong người, hướng chưởng môn chắp tay cảm tạ. Hắn ngồi xuống, cùng huynh trưởng hàn huyên vài câu rồi cũng nhanh chóng vội vã trở về.
Chủ cung đèn thắp sáng còn có người khiến hắn để tâm.
Đêm khuya trời nổi gió.
Thường Ân nhẹ nhàng mở cửa phòng, rón rén từng bước một, chỉ sợ vài tiếng động nhỏ liền khiến người bên trong thức giấc. Hắn nhẹ nhàng ngồi bên đầu giường, cầm lấy chiếc khăn đã ráo nước cẩn thận làm mát lại rồi nhẹ nhàng đặt lên trán y.
Nhìn thân thể thiếu niên yếu ớt thở dốc, đang run rẩy cực độ, con ngươi Thường Ân khẽ co thắt. Hắn vội vã mở lấy lọ dược, từ tốn đưa vào miệng Thiên Phong, dường như sợ y khó chịu, Thường Ân còn cẩn thận cho thêm một ít mật pha loãng vào chung, sau đó dùng nội lực từ từ đưa viên thuốc đi xuống cuốn họng.
- Xin lỗi !
Hạ cung chủ bất giác thốt lên, tiếp theo lại ngẩn người. Hắn đưa mắt nhìn qua cửa sổ, Hằng Nga vừa vẹn chạm vào nhãn cầu, sau đó cơ hồ vì quá e thẹn lại nhanh chóng chạy trốn vào tấm màn mây mỏng nhẹ. Đâu đó bên bìa rừng tứ phía thiên địa, quạ uất ức khóc than hòa vào âm vang sói hoang tru hú, nặng nề vang vọng khắp tám phương.
Phải rồi, kịch bản cuối cùng cũng đã thật sự triển khai.
Chỉ vừa nghĩ đến điều này, trong tâm Thường Ân lại co rút kịch liệt, xem ra tháng ngày yên ổn của hắn cũng sắp hết, tiếp theo chính là con đường hồi sinh sức mạnh, bồi đắp tình cảm của nhân vật chính rồi.
Vậy,
Ta lúc này thật sự có thể làm gì ?
Câu hỏi dần lặp đi lặp lại trong đầu, cuồn cuộn như muốn nổ tung, Thường Ân ngước mặt lên trời, khẽ hít một hơi mạnh, không khí lạnh từ ngoài tràn vào phổi lại thành công áp đảo ngọn lửa đang thiêu đốt tâm cang của hắn. Thường Ân lấy lại bình tĩnh, đặt tay lên ngực, trấn áp nhịp tim liên tục đập mạnh, bỗng con ngươi mở to, hắn theo phản xạ giang tay ôm lấy người bên cạnh, máu đỏ từ miệng y phun ra bám vào y phục hắn một mảng lớn.
Vô dụng
Hạ ảnh đế vừa nói vừa dùng tay tát và mặt. Da thịt chạm vào mặt nạ lạnh lẽo vang lên thanh âm khó chịu. Dạ dày dâng lên cảm giác nôn tháo, hắn cố gắng nuốt lấy ngụm nước bọt, khó khăn dồn dịch vị trở ngược xuống. Thường Ân dùng khăn sạch bên cạnh, cẩn thận lau đi huyết nhục xung quanh miệng y, chân mày không tự chủ nhíu chặt.
Xem ra bây giờ ngoài linh tuyền của nữ chính thức khác đều vô dụng.
Đã nắm bắt được trọng điểm, Thường Ân lập tức đứng lên, chỉnh lại lại chăn trên người đệ tử sau đó vội vã ra ngoài. Dưới nguyệt quang dịu dàng, lạnh lẽo, bóng hắn hiện ra mang chút vội vàng, đơn độc.
"Như Ngọc câu đôi môi quyến rũ, đôi tay ngọc ngà khẽ lau đi vài giọt nước còn đọng lại bên môi Thiên Phong. Cô cười, nụ cười có chút chua chát, ảm đạm
- Thay đổi thiên đạo, ta có thể ở bên huynh mãi mãi
Trích một đoạn trong Ta là nữ phụ"
Nghĩ nghĩ về kịch bản cẩu huyết của câu chuyện, Thường Ân có chút muốn ha hả trong lòng, thật không ngờ đường đường là một ảnh đế như hắn cũng có ngày phải làm vật qua đường ăn cẩu lương của người khác phát cho. Nhìn thiếu nữ đang ân cần chăm sóc cho nam nhân tuấn tú tựa như đôi phu thuê ân ái mặn nồng, Thường Ân mệt mỏi xoa xoa thái dương, cũng may đêm qua Như Ngọc tự vác thân đến, nếu không hắn thật sự không biết bản thân sẽ làm ra loại chuyện thất đức nào. Hắn nhìn Thiên Phong trên giường bệnh, môi mỏng khẽ mở, nhẹ nhàng nghĩ thầm: Yên tâm, sau này ta sẽ bảo vệ tốt ngươi.
___________
Tác giả có lời muốn nói: thật sự nói thì chương này không được trau chuốt như những chương khác, cái này là ta có lỗi. Phần dưới có lẽ sẽ lũng cũng, không liền mạch nhưng ta chắc chắn sẽ không có lần sau, mọi người bỏ qua nha.