Tiếng trống tập hợp theo cánh chim về núi vang vọng bốn phía, Thường Ân cấp tốc xử lý vết thương cho Thiên Phong sau đó mới ngự kiếm, vội vã hướng nội điện đi đến. Chợt nhớ bạch y vẫn nhiễm đỏ huyết nhục, hắn nhíu mày, đáp xuống rừng cây bên dưới. Môi mỏng khẽ mở, nhẹ nhàng niệm chú thanh tẩy, y phục lần nữa trở về nguyên dạng, lúc này Hạ ảnh đế mới hài lòng, chuẩn bị rời đi.
Cây xanh bốn phía, um tùm, vắng vẻ hòa vào hoàng hôn mang chút đơn độc nặng lòng, bất chợt từ đâu một đạo phong không rõ lai lịch ngang qua mang theo sát khí ẩn ẩn hiện hiện xuyên thủng màn nhật quang mờ ảo.
Thường Ân dừng bước, tóc tung bay theo gió, con ngươi nhanh chóng liếc ngang nhìn dọc. Cảm nhận xung quanh có nguy hiểm, hắn cầm chặt Bạch Như, từ từ nhắm mắt, thả ra thần thức đem bốn phía bao bọc, vây kín tìm kiếm mục tiêu. Được một lúc Thường Ân mới khai nhãn, thu lại thần thức vừa tản ra, bảo kiếm trong tay vẫn như cũ, nắm chặt. Hắn im lặng, cẩn thận nghe ngóng xung quanh, xác định thật sự không vấn đề mới nhanh chóng rời khỏi.
Có lẽ đã quá đa nghi rồi, tông môn rộng lớn, tiên khí ngập tràn, ma tu không thể nào xâm nhập, chưa kể nếu muốn lẻn vào phải đối mặt với rất nhiều cổ pháp kì bí, hẳn sẽ không có tên ngốc nào nguyện mạo hiểm bản thân, trà trộm vào địa điểm nghiêm ngặt như vậy.
Mang chuyện sát khí bỏ qua sau đầu, Thường Ân nhanh chóng phi thân về hướng nội điện, việc quan trọng trước mắt chính là tìm cách giúp Thiên Phong hồi phục thân thể, cái khác để sau rồi hẳn tính.
Hạ cung chủ vừa rời khỏi không bao lâu, bên sau thân cây sần sùi, to chắc, một bóng người hiện ra, đầu tóc búi cao, nụ cười dưới ngày tàn lại có phần quỷ dị. Quạt trắng thuê kim long trên tay sếp lại, hắc y khoác lấy tấm áo choàng xám đen, thân thể dần biến mất tại chỗ, để xót lại tia nắng cuối cùng của ngày se lạnh.
Chân vừa bước vào nội điện, Thường Ân có chút kinh ngạc nhìn xung quanh, cung chủ khắp tông môn đều tập hợp đầy đủ, ngay ngắn ngồi ở phần ghế của mình. Hắn đưa mắt đảo quanh một vòng, tầm nhìn dừng lại tại vị trí Vương Tuấn Anh ngay chính điện. Có mặt tại nội điện còn được ngồi ngang hàng với cung chủ tông môn, ắt hẳn thân phận đại công tử Vương gia quả thật không đơn giản, xem ra với kẻ này chỉ có thể giao không thể gây.
Nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, Thường Ân cao lãnh bước đi, còn chưa kịp mở miệng hỏi chuyện, chất giọng sắc đá đã vang lên, từng chữ nặng nề như mưa đá trút xuống lại không cẩn thận lọt vào tai hắn.
- Sư đệ, ngươi tới rồi à, ta cứ tưởng ngươi lại nấp luôn tại cung phủ của mình rồi!
Mạc Diệp cười khẩy, nhếch mép, liếc Thường Ân. Y tựa đầu ra sau ghế, chân bắt chéo lại, đôi tay không nghiêm túc uốn uốn loạn tóc trước ngực, một bộ dáng chẳng khác nào tiểu cô nương đanh đá, quyền quý thời xưa.
Thường Ân có chút mệt mỏi nâng mắt hướng chỗ ngồi Mạc Diệp, hắn lười biếng câu đôi môi, dùng đầu gối để nghĩ cũng có thể dễ dàng biết được ý định của vị sư huynh này. Chẳng qua tuy là người thích yên lặng cũng không có nghĩa hắn là kẻ dễ dãi, tùy tiện để kẻ khác hạ nhục vốn không phải là cách sống của Thường Ân hắn đây, xem ra lần này không cho Mạc Diệp một bài học hẳn tên này sẽ xem hắn thành trò đùa mà bỡn cợt.
- Vậy xin hỏi sư huynh ta rốt cuộc là làm gì mà không dám đến?
Thường Ân không nặng không nhẹ mở lời, đem câu hỏi bẻ ngược lại kẻ nói.
- Ha, giả vờ giả vịt, đã phạm môn quy còn hống hách đến vậy ?
- Môn quy, ta chẳng hay đã phạm lỗi nào?
- Ngươi
Mạc Diệp không biết vì sao lại bực tức, đẩy ghế đứng dậy, tay nắm chặt lấy vạt áo, y hít sâu, sau đó lại nhanh chóng ổn định tâm trạng, tiếp túc cất lời.
- Điều 124 trong môn quy có ghi rõ bất cứ ai cũng không thể tự tiện can thiệp vào các trận thi đấu, ấy vậy mà ngươi lại dám ra tay đánh trọng thương đệ tử, ngươi nói là đáng tội gì?
- Thì ra là chuyện này, vậy ta xin thỉnh giáo sư huynh, môn quy có quy định không cho sư tôn cứu đệ tử lúc gặp nguy hiểm à ?
Thường Ân thẳng lưng, không chớp mắt nhìn Mạc Diệp, hắn nhẹ nhàng bình tĩnh đáp lại, khuôn mặt huyền bí sau lớp mặt nạ tỏa ra hàn khí lạnh lùng, uy áp tu sĩ không kiềm chế len lỏi bốn phía nội điện, chống lại áp lực Mạc Diệp gây ra.
Khắp phòng bất chợt im lặng, Mạc Diệp khẽ rùng mình, mồ hôi sau lưng mạnh mẽ thoát ra, có chút ướŧ áŧ mang theo hơi lạnh khó chịu đến kì lạ. Không tự chủ dịch bước chân ra sau vài cái, Mạc Diệp há mồm, còn định nói tiếp, trên điện đã vang lên tiếng quát:
- Đủ rồi, nháo như vậy đã được chưa, các ngươi mau về chỗ.
Chưởng môn trên cao, không kiên nhẫn xem kịch, y ngồi trên ghế chính, đập mạnh vào mặt bàn, nhíu mày không vui hướng xuống. Bắt gặp ánh mắt hèn học, Mạc Diệp trong lòng khẽ động rất nhanh liền ổn định tinh thần.
- Chưởng môn, Hạ Thường Ân rõ ràng vi phạm môn quy, không phải nên theo luật mà xử.
- Phạm hay không ta tự có tính toán, ngươi không cần chỉ dạy.
- Ta...
Câu phản biện vờn quanh trong khoang miệng, tựa xương cá châm mạnh vào da thịt giữa cổ, Mạc Diệp nghẹn lời, cắn chặt môi, không cam lòng nhìn Thường Ân đã yên ổn về vị trí. Vì lí gì tên họ Hạ phạm môn quy chưởng môn lại bao che vậy, cứ tưởng có cơ hội làm bẽ mặt hắn.
Không ngờ,
Không ngờ ngược lại là tổn thương chính mình. Mang theo uất ức nuốt vào bụng, Mạc Diệp hất tung vạt áo, ly trà vốn im lặng trên mặt bàn bỗng rung lắc mạnh mẽ, đổ ra bên ngoài một vũng nước nâu nâu, thơm ngất. Y bực tức, hừ một tiếng trong miệng sau đó cũng ngồi lại phần ghế của mình.
Trong phòng nhất thời lại lâm vào trầm mặt, Nhạc Thanh bỏ xuống sổ sách đang xem dở, giọng nói trầm trầm vang lên.
- Nếu Thường Ân đã đến, ta cũng có chuyện muốn nói với các ngươi. Lúc nãy trong lúc thi đấu ta cảm nhận được sát khí của ma tu.
- Ma tu...
Nội điện ngay lập tức vì hai chữ ma tu mà trở nên nhốn nháo, Thường Ân không tự chủ cau mày, cung chủ các nơi xầm xì thảo luận, kẻ tung người hứng hồi lâu, có điều khi chung quy lại thực chất cũng chỉ có một ý chính: Tiên môn thận trọng nguy hiểm, ma đạo không thể thừa cơ xâm lấn.
Có lẽ không hài lòng với câu trả lời, Nhạc Thanh khẽ ổn định lại tình hình, sau đó từ từ nói tiếp.
- Trong trận đấu ban nãy, chiêu thức đối thủ dùng với Ngự Thiên Phong mang theo oán khí rất nặng, đây không phải là đạo pháp tiên gia, ta nghi ngờ tên đó có cấu kết với ma đạo.
- Không thể nào, một tên ngoại môn không thể có khả năng quen biết với ma đạo, chưa kể đến trong quá trình tu luyện đệ tử ngoại môn rất ít khi được ra ngoài, khả năng này không thể xảy ra.
Im lặng nãy giờ cũng đã đủ, Mạc Diệp lại bắt chéo hai chân, hướng chưởng môn cầu giải nghi vấn.
- Cái này ta đã cho Từ Kiệt điều tra từ tên đó, chắc hẳn cũng có chút manh mối rồi.
Vừa dứt lời, trước cửa nội điện, Từ Kiệt hớt hãi hành lễ bước vào. Khuôn mặt hiện ra tia bối rối, khó xử, y ngẩng mặt, nhìn chưởng môn, từ tốn nói từng chữ:
- Chưởng môn, đệ tử ngoại môn đó... đã chết.
_____________
Tác giả có lời muốn nói: 1k like rồi, không ngờ sẽ đạt được con số này. Có gì sơ xót mọi người nhiệt tình góp ý cho ta nha. Được rồi lời cuối cho ta thấy cánh tay những người đang đọc nào.