Ảnh đế là một chức danh cao quý, là thứ mà mọi diễn viên có thực lực luôn hướng đến tranh đoạt. Qua cuộc bầu chọn khắc nghiệt trong vòng vài tháng, cuối cùng cũng có người được xứng tên.
Hạ Thường Ân.
Diễn viên trẻ đầy triển vọng, với tài năng cùng với lượng fan đông đảo, hắn nhanh chóng chiếm lợi thế trên đường đua, thuận lợi mang cup vàng treo lên đầu tủ.
Nghe mọi người bàn tán, Hạ ảnh đế là kẻ khó hầu hạ, tính nghiêm, mặt lạnh, vô cùng khó kết thân vì thế vòng bạn bè của hắn cũng chẳng có mấy người.
Thường Ân tỏ vẻ: mọi người thật sự sai rồi.
Tháng ba, trời ấm áp, Hạ ảnh đế thong thả lăn mình trên giường rộng, hai tay ôm lấy điện thoại chốc lát lại khúc khích cười. Từ trước đến nay thói quen vẫn thế, chỉ khi hướng mình về giường lớn hắn mới có cảm giác thoải mái, tự tại.
Bên ngoài lăn lộn trong giới giải trí, bận rộn khoác lên mình chiếc áo "hoàn mĩ" hắn cũng dần quen với bộ mặt lạnh lùng giả tạo của chính mình.
Người đời ca tụng hắn " Ảnh đế", bạn bè khen ngợi hắn "tài hoa" nhưng chính Thường Ân hắn mới thật sự biết mình như thế nào, chẳng qua bên cạnh cái danh hiệu triệu fan ấy hắn hoàn toàn cô độc, hoàn toàn đánh mất đi cái cảm giác vô tư như những người khác.
Vốn dĩ thế giới này chính là vậy, dù hắn có cố gắng xoay chuyển thế nào đi nữa thì đích đến cũng chỉ là số 0, cũng chỉ bản thân hắn như nhộng trong kén, tự mình nhâm nhi cô đơn trên danh vọng, không bạn bè cũng mất hẳn tự do.
Nếu Thường Ân được sinh ra ở thế giới khác có khả năng bản thân xoay chuyển được vận mệnh hay không?
Thường Ân thở dài một tiếng, tay di chuyển liên tục trên màn hình, chìm mình vào bộ ngôn tình đang đọc dở, tay còn lại ra sức xoa xoa nén nén khuôn mặt vẹn vẹo, từ lúc phỏng vấn tới giờ, hắn vẫn mặt than giả ngầu phỏng chừng bây giờ cơ mặt cũng sắp cứng lại thành một nùi. Bỗng điện thoại hai tiếng vang lên, một tin nhắn từ số lạ hiện đến:
"Xác nhận rời khỏi thế giới"
Thường Ân giật mình ngồi dậy, trợn tròn mắt nhìn cái tin nhắn kì lạ trước mắt.
Hắn chỉ là mới nghĩ tới mình sẽ được sinh ra ở thế giới khác, không phải nhanh như vậy đã có thiệp mời rồi.
Sẵn tay xóa luôn số điện thoại không quen biết, Thường Ân bĩu môi, khuôn mặt vốn còn đang cứng ngắc lập tức xuất hiện nét tinh nghịch của thiếu niên thời kì nổi loạn. Hắn cắn đầu móng tay thầm nghĩ
Người gửi tin này cũng quá rãnh rỗi đi, nếu thật sự có thế giới khác thì các nhà khoa học đã không ôm khư khư cái bằng của mình, muốn ta rời khỏi thế giới này chẳng lẽ lại bắt hắn vào trong sách ở chắc. Hắn dù đóng không ít phim tiên hiệp nhưng dù gì nó cũng chỉ là điện ảnh bắt hắn chấp nhận quả thật nghĩ cũng đừng nghĩ.
Cười khẩy một tiếng, ảnh đế đại nhân ngã xuống giường, gác tay ra sau đầu, môi mỏng cong lên.
Nếu thật sự có chuyện xuyên không thì với kinh nghiệm nhiều năm ngôn tình của mình, hắn có thể chắc chắn rằng bản thân sẽ trở thành pháo hôi không thể hôi hơn nữa.
Nếu đúng vậy thì Thường Ân xin cáo, hắn chi bằng ở nhà gặp mặt fan, ngồi đọc truyện mới tinh ra lò, tuy phải vát vả vác cái mặt nạ mọi lúc cũng còn đỡ hơn phải chạy đông chạy tây, lấy lòng nam chính nữ chủ.
Nghĩ tới đây, Thường Ân bỗng ngồi dậy, gãi gãi cằm dưới, ý định trong đầu dần chuyển hướng không rõ nguyên do.
Tính ra vai BOSS có vẻ bóng mỡ hơn thì phải, vừa thoải mái, vừa mạnh mẽ lại nhẹ nhàng, tuy cuối cùng cũng phải chết dưới tay nam chính nhưng dù sao đi nữa cũng là kẻ mạnh nhất thiên hạ rồi. Nếu cho hắn được lựa chọn, hắn nhất định sẽ chọn vai đại BOSS dũng mãnh đó.
Thường Ân vẫn còn đang hưng phấn với ý tưởng của mình, bỗng nhiên điện thoại lại rung lên, tin nhắn lạ mặt không mời mà xuất hiện.
"Xác nhận nhân vật thành công,chúc bạn vui vẻ, mục tiêu xuyên qua Ta là nữ phụ"
Còn chưa phân tích được dòng chữ khủng bố, Thường Ân bỗng thấy hai mắt tối sầm, thân thể nặng nề mà ngã xuống, mọi thứ trong não dường như trống rỗng, trong tiềm thức sâu thẳm hình ảnh bộ truyện trên di động hiện về, bốn chữ Ta là nữ phụ cực to hiện lên tiêu đề tên truyện.
...
Thường Ân mở mắt, đầu đau như bị người khác hung hăng bổ ra sau đó lại mạnh mẽ mà khâu vá lại. Xung quanh hắn một màu tối om, không khí như loãng ra lạnh lẽo, trong lòng hắn bỗng khẽ nhói lên một cái, đau đớn không báo trước xâm lấn khắp đại não lan dần đến tay chân thân thể.
Chuyện gì thế này, không phải hắn đã bị dân buôn người bắt moi thận móc mắt rồi.
Sợ hãi tản dần trong não, Thường Ân hoảng hốt quay đầu đủ hướng, cố tìm một chút ánh sáng trong màn đêm dày đặc. Cuối cùng thì trời cũng không phụ lòng người, nhìn phía xa, nơi một tia sáng nhỏ đang len lỏi lúc ẩn lúc hiện.
Thường Ân vội thở ra một tiếng, hắn sợ tối, đặc biệt là những chỗ không có ai, lúc hắn còn nhỏ vô tình rơi xuống một hầm cũ, phải mất hơn một ngày mới có người tìm thấy vì thế để lại bóng ma trong lòng.
Chậm rãi đứng dậy, Thường Ân bỗng phát hiện thân thể mình cứng đờ dường như đã phải ngồi rất lâu, lê từng bước chân nặng nhọc về phía ánh sáng, hắn mới nhận ra mình đang ở trong một hang động.
Vặn vặn cơ quan trên tường đá, "Ầm,...Ầm..." vài tiếng cửa đá mở ra, ánh sáng mạnh từ ngoài lạnh lẽo hắt vào.
Các ngươi ngạc nhiên tại sao hắn có thể mở cửa đá đó sao.
Ha....Ha
Câu hỏi thừa thải đó mà cũng phải hỏi à, tất nhiên đó chính là nhờ trí thông minh bẩm sinh của hắn đó, có chết hắn cũng không nhận là ở trên tường đá, nơi ánh sáng rọi lên kia, bốn chữ cỡ lớn được khắc vào "Cơ quan mở cửa" đâu nha.
Thường Ân che vội đôi mắt mẫn cảm, từng bước tiến ra bên ngoài, lúc từ từ hạ mắt, hắn như muốn đứng tim tại chỗ
Chỗ này rốt cuộc là đâu....