Chương 1: Làm hàng xóm thật tốt

Đang là tháng tám, thời tiết khô nóng, cho dù tính tình tốt cũng sẽ hao hết trong mùa hè nóng bức như vậy - - nhất là phòng học lớp 11

Điều hòa còn đột nhiên chết máy.

Thật vất vả chịu được tới khi tan học, Trần Úy Tinh bắt đầu chậm rì rì mà thu thập đồ đạc, vừa nghĩ tới về nhà không có một bóng người,

Động tác lại càng chậm chạp.

Thật vất vả thu dọn xong, đang chuẩn bị kéo khóa kéo rời đi, giây tiếp theo cặp sách và bàn của tôi bị hất tung xuống đất.

Đầu sỏ gây nên lại ôm thắt lưng, sau khi ra dấu tay với đồng bọn đùa giỡn, xoay người xin lỗi Trần Úy Tinh: “Tôi xin lỗi. Ý tôi là….”

Còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Trần Úy Tinh tức giận đến mức mắt muốn toát ra tia lửa trừng, đành phải yên lặng ngồi xổm trên mặt đất giúp đỡ nhặt sách của cô ấy lên.

Trần Úy Tinh hung hăng kéo sách nhét vào trong cặp sách, thấp giọng mắng một câu: “Phiền muốn chết.” Lập tức bước nhanh rời khỏi phòng học.

Phía sau truyền đến tiếng xì xào bàn tán: “Anh Chu, anh lại chọc tới đại tiểu thư rồi à?”

“Không có, đi thôi.”

Nhưng tất cả những thứ này đều không liên quan đến Trần Úy Tinh, cô từ trước đến nay làm theo ý mình đã quen, không hề quan tâm người trong lớp nhìn cô ra sao.

Người trong lớp gọi cô là đại tiểu thư, không phải vì cô là một tiểu thư danh giá, mà vì thành tích của cô rất tốt, quanh năm ổn định.

Đứng đầu lớp thực nghiệm. Mà kèm theo thành tích, là tính tình ngay thẳng.

Không ai dám tùy ý quấy rầy cô học tập, bởi vì tất cả mọi người biết cô có bao nhiêu coi trọng thành tích.

Cho dù ổn định vị trí thứ nhất cũng không lười biếng, hiệu trưởng có thể đổi người, người yêu nhau có thể chia tay, nhưng Trần Úy Tinh vĩnh viễn phải thi hạng nhất.

Bởi vậy, cô không có thời gian giao lưu kết bạn, cũng không có lòng dạ nhàn nhã đi cố kỵ lời đồn đãi của người khác. Nói chuyện không thể tránh khỏi trực tiếp không lưu tình.

Nhưng cô tự hỏi mình rằng cách giao tiếp của cô với người khác luôn phải hợp lý, cô không bao giờ mất bình tĩnh, nhưng cô không thể ngăn cản các bạn cùng lớp thầm gọi cô là đại tiểu thư, đây có lẽ là một loại bất lực của tuổi trẻ.

Trần Úy Tinh nghĩ như vậy, yên lặng về đến nhà.

Nhà cô cách trường học đi bộ chỉ cần mười phút, trong nhà vì cô mà đặc biệt thuê một căn hộ cho cô tiện bề học tập.

Về phần tại sao không ở ký túc, đương nhiên là bởi vì cô lười tốn thời gian xã giao, nếu ở ký túc thì tránh không được phải có bạn cùng phòng.

Mọi việc đều được thực hiện để tiết kiệm thời gian, hôm nay về nhà cô lại nghĩ đến chuyện khi đi học, lãng phí cả mười phút mà không ôn lại kiến

thức, điều này khiến cô có chút thở dài vì tính tình không ổn định của mình. Cô vừa định rút chìa khóa ra thì đột nhiên có người từ phía sau nắm lấy tay cô, một giọng nói vang lên bên tai cô:

“Còn đang tức giận? Vừa nãy đã đυ.ng đau cậu?”

Đầu sỏ gây nên hiển nhiên không biết hối cải, Trần Úy Tinh xoay người liền nhìn thấy khuôn mặt Chu Trạch Xuyên cười tủm tỉm, cùng với lúm đồng tiền hiện rõ trên má.

Cô hất tay anh ra, ra tay độc ác bóp má anh: “Chu Trạch Xuyên, các cậu phiền quá! Đυ.ng phải người khác mà còn ở đó nói tôi đại tiểu thư này nọ, các cậu có bệnh không?”

Chu Trạch Xuyên bị cô bóp đỏ mặt, nhảy cách hai bước: "Ôi, đại tiểu thư của tôi ơi, cậu ra tay quá hung tàn. Thiếu chút nữa đã rách.”

Cô trừng anh một cái: “Ai là đại tiểu thư của cậu, nhàm chán. Tôi phải vào nhà nấu cơm.”

Chu Trạch Xuyên lại gần, nhẹ nhàng bóp xương tay cô: “Hôm nay dì lại không có ở đây? Có muốn đến nhà tôi ăn cơm không?”

Trần Úy Tinh không chút lưu tình châm chọc: “Cậu làm cái món heo kia có thể ăn à?”

“ vậy không nấu cơm, tới không?”

Ban ngày ban mặt, lại là ngay trong hành lang, Chu Trạch Xuyên nói hàm súc, ánh mắt lại nhìn chằm chằm cô, ánh mắt dừng ở phía sau anh, Cô cũng quên mất mình. Đang định xem lại bài thi, cong môi nói: “Nam yêu tinh.”

Chu Trạch Xuyên cười hắc hắc, cúi đầu hôn cô, vòng tay qua eo cô, ôm cô vào cửa bên cạnh.

Được làm hàng xóm thật tuyệt,Chu Trạch Xuyên cười khẽ, cúi đầu hôn cô, ôm eo cô, đưa cô vào phòng bên cạnh.

Là hàng xóm thật tốt ah, Trần Úy Tinh ở trước khi cửa đóng một lần nữa thở dài.