Chương 66

Quay lại buổi tiệc, một người con trai đứng trên đài không ai khác là Gia Minh người đã tiếp đón các anh.

" Xin chào mọi người có mặt ở đây, tôi thay mặt cho thủ lĩnh của căn cứ để ra mắt với mọi người"

" Chúng tôi muốn một liên hợp với các căn cứ khác, để có thể đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người sống trong căn cứ"

" Và không có nguy hiểm nào rình rập xung quanh, hôm nay các vị ở đây là do chúng tôi muốn liên hợp với căn cứ mạnh nhất là căn cứ Hiên Thạch đây các ngài chắc chắn sẽ đồng ý"

Mọi ánh mắt đồn về phía các anh đang đứng.

Thiên Tâm:" Tôi không biết cậu đang muốn làm gì, câu" chắc chắn sẽ đồng ý" cậu đây là uy hϊếp hay là...?" Gia Bảo mỉm cười:" Đây là lời mà thủ lĩnh căn cứ đã nói" dừng một chút Gia Bảo cười đầy ẩn ý nói:" Phu nhân của căn cứ Hiên Thạch của các ngài đây cũng là phu nhân của thủ lĩnh căn cứ Hạch Liên này của chúng tôi đấy" Những tiếng xôn xao bắt đầu bán tán.

Khuôn mặt bây giờ của các anh rất khó chịu, Dương Lâm bây giờ mới để ý Bảo Kim đang nói chuyện với người đàn ông lạ mặt. Anh nhanh chóng đến đó ôm lấy Bảo Kim về nhíu mày:" Ngươi là ai?!!"

Người đàn ông mái tóc vàng đôi mắt hổ phách đang nhìn chằm chằm Bảo Kim trong lòng của Dương Lâm, không có ý định trả lời nhưng hành động lại là muốn cướp Bảo Kim về.

Dương Lâm nhanh chóng né đi ôm chặt Bảo Kim đã khóc từ lúc nào, người kia không có ý định buông tha mà lao tới giành lấy Bảo Kim nói một câu:"Trả con trai lại cho ta" một câu nói làm loạn cả căn cứ.

Tư Lý tham chiến, những người bạn của Bảo Kim đã được các anh đưa đến chỗ an toàn ngay bên cạnh mình. Tư Lý và người kia sát khí lan cả căn cứ, Bảo Kim khóc òa lên sát khí của hai người làm cho Bảo Kim khó chịu, cơ thể đau đớn như bị xé làm trăm mảnh.

Dương Lâm không biết phải làm gì với Bao Kim, nhưng thấy Bảo Kim đau đớn. Anh nhanh chóng nói với hai người kia thu sát khí lại:" Hai người dừng lại mau" Lời nói không có tác dụng sát khí càng lúc càng dày nó làm cho Bảo Kim khó thở.

Hai người lao đầu vào đánh nhau không ai nhượng bộ cứ thế mà đánh.

Bảo Kim không thể chịu nổi nữa, hộc ra một ngụm máu tươi điều này làm cho Dương Lâm và những người khác sợ hãi.

Một tia sét đánh xuống Tư Lý và người kia, hai người ngừng trận đấu. Nhìn về hướng tia sát đánh tới.

Mái tóc đen với đôi mắt tím ma mị đầy bí ẩn và khuôn mặt mỹ lệ đang nhìn hai người bằng đôi mắt tức giận, cậu đi đến chỗ Dương Lâm ôm lấy Bảo Kim vào lòng nhìn thấy máu trên người Bảo Kim cậu không thể nào chịu nổi nữa mà nói:" Các người quá đáng lắm rồi" sau đó nhanh chóng biến mất, những người bạn của Bảo Kim cũng đã được cậu đưa đi.

Tư Lý cảm giác không ổn nhanh chóng trở về, còn người kia nhìn thấy cậu thì đã có hy vọng. Người xung quanh không dám nói gì sát khí của hai quả thật đáng sợ, làm cho những người khác phải uy phục nó.

Cậu trở về căn cứ để Bảo Kim lên giường bắt đầu trữa trị những chất lỏng đen đang chạy dòng trong máu của Bảo Kim một cách nhanh chóng nó muốn phá hủy cơ thể của Bảo Kim từ bên trong. Cậu nhanh chóng thanh tẩy những chất lỏng màu đen đỏ, Thẩm Lạc bên cạnh đã nhìn thấy cảnh này. Những chất lỏng màu đen không sát định được lấy ra từ cơ thể của Bảo Kim, Thẩm Lạc nhìn thấy nó đang vùng vẫy một cách tức giận.

Sau 3 tiếng cuối cùng nó đã dịu đi phần nào, cậu thở hỗn hển mồ hôi đầy trán cơ thể cạn sức lực nhìn Bảo Kim đang yên ổn trong lòng không khỏi nhẹ nhõm.

Thẩm Lạc đi đến bên cậu:" Ba con giúp người chuẩn bị nước ấm" nhanh chóng Thẩm Lạc đã chuẩn bị nước. Nguyệt Tử nhìn Thẩm Lạc lại nhìn bé con trên giường, cơ thể không thể chịu đựng được cơn đau của Bảo Kim nữa rồi. Bây giờ chỉ còn cách là để bé con đối mặt với nó.

" Ba người mẫu đi tắm đi" Thẩm Lạc từ ngại không giọng vào, cậu mệt mỏi đáp:" Được"

Ra khỏi phòng cậu nhìn thấy bốn đứa bé khác nhìn Thẩm Lạc nói:" Chăm sóc cho bốn đứa đó nhé" Thẩm Lạc gật đầu.

Cậu vào phòng tắm ngâm mình trong nước ấm đã giải tỏa mệt mỏi không ít, nhưng cậu không thể để Bảo Kim xảy ra chuyện gì cậu đã được ban cho đứa bé này cậu không thể để nó xảy ra chuyện gì được.

________________________________________________

Quá thứ cuộc hành trình mà Nguyệt Tử trải qua.

Những thứ mà ta đã đánh mất.

Người quan trọng từ từ chết dần vì bảo vệ ta.

Những đau khổ cứ thế mà tiếp đến.

Những thứ tốt đẹp lại biến mất.

Thế giới này đang dần chết đi một cách nhanh chóng.