Chương 40: Hôn lên trán Vinh Nhung (5)

“Chúng ta là khách du lịch, em muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó.”

Muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, những lời này quá mê hoặc.

ETYPE không hổ xuất thân là đua xe, dẫm ga một phát, xe băng băng phóng nhanh ra ngoài.

Gió biển mát mẻ xẹt qua bên tai. Lái một đường ra khỏi bãi đỗ xe của khách sạn, không ai không bị từng đường con của xe thu hút.

Lục đảo không chỉ là thiên đường lướt sóng, còn là thiên đường của những người yêu thích đua xe. Ở đây có đường đua chuyên môn.

Nghỉ hè là mùa du lịch cao điểm, trên đường đua hội tụ xe thể thao các màu. Tháng 8, tháng 9 hằng năm là thời gian Lục đảo tổ chức thi đấu đua xe. Rất xa là đã đủ nghe thấy tiếng động cơ siêu xe gầm rú.

Vinh Nhung đã từng xem phát sóng trực tiếp của giải đua xe trên đảo qua máy tính. Trước đây cậu chưa từng đến hòn đảo nhỏ này, nhưng mỗi một đường đua mỗi một khúc cua trên đảo cậu đều rất quen thuộc.

Cách đây rất lâu, Vinh Nhung đã nghĩ đến việc vận chuyển chiếc Bugatti của mình đến đảo rồi chơi đua xe một lần ở đây. Chẳng qua lúc ấy anh bận điều phối, lên kế hoạch cho "Mỹ nhân say ngủ" cho nên không thể không gác lại ý định. Chờ sau này anh có nhiều thời gian, du lịch đã là chuyện xa xỉ với anh.

Vinh Nhung lái xe vào đường đua. ETYPE gia nhập đường đua thì như hổ thêm cánh. Giống như tên gọi tiếng Trung của nó, nó thể hiện đầy đủ kỹ năng đua xe của mình. Mỗi lần tăng tốc, mỗi cái cua đều là trải nghiệm tuyệt đỉnh. Loại tốc độ này một khi hưởng thụ rồi, rất khó để ngừng lại.

Ban đầu Vinh Nhung đi với vận tốc hơn 100 km/giờ, sau đó dần dần tăng tốc độ.

“Anh, anh ngồi vững nhé.”

Vinh Tranh nhẹ nói: “Em lo lái xe của em đi.”

Khóe môi Vinh Nhung cong lên nụ cười. Cậu đạp ga hết cỡ. Bọn họ lái từ lúc hoàng hôn tuyệt đẹp cho đến khi màn đêm buông xuống rực rỡ.



Vinh Nhung lái một vòng dọc theo đường đua ven biển. Cuối cùng, cậu dừng xe ở ven đường, cạnh bờ biển.

Bọn họ ngồi trên xe. Trước mắt là biển rộng lóng lánh sóng nước, trên mặt biển thi thoảng có du thuyền lớn đi qua. Trên đầu là một vầng trăng sáng và hàng nghìn ngôi sao lấp lánh.

Vinh Nhung ngả người về sau, cậu nhắm mắt lại, hít thở mùi hương ấm áp của cây cối sau khi được rọi nắng cả ngày, “Nếu bây giờ mà có rượu thì tốt. Anh, anh nói là……”

Nghe thấy tiếng cửa xe mở ra , Vinh Nhung kinh ngạc mà mở mắt ra.

Vinh Tranh bước nhanh đi đến ven đường, “Anh ——”

“Đừng đến đây.”

Vinh Tranh giơ tay, làm một động tác ngăn cản Vinh Nhung tới gần.

“Trở lại xe đi.”

“Anh!”

Vinh Tranh vẻ mặt lạnh lùng, “Trở lại trên xe đi. Vinh Nhung! Đừng để anh nói lại lần thứ ba.”

Vinh Nhung mấp máy môi.

Vinh Nhung ngồi trở lại trên xe. Nhìn vào kính chiếu hậu, cậu thấy Vinh Tranh chạy đến thùng rác ven đường, gập lưng, tay chống ở trên thân cây.

Vinh Nhung bắt đầu điên cuồng tìm nước khoáng ở trong xe. Cậu lục lọi hộp tựa tay, bảng điều khiển trung tâm và ghế sau của xe. Không có, không có, không tìm thấy nước khoáng.

Vinh Nhung chưa từ bỏ ý định. Cậu ôm hy vọng cuối cùng, mở xe cốp xe ra. Trên cốp xe có một thùng nước khoáng đã bóc.

Vinh Nhung nhanh chóng cầm một chai nước khoáng, lại lần nữa trở lại trên xe cầm thêm khăn giấy, rồi chạy đến bên cạnh Vinh Tranh.

Vinh Tranh đã nôn xong rồi. Anh chật vật đứng lên.

Nhìn thấy Vinh Nhung đứng ở phía sau, anh thẳng người, mày nhăn lại, “Không phải anh đã nói không cần……”

Vinh Nhung giơ tay, lấy khăn giấy lau khóe miệng Vinh Tranh.

Thân là anh trai, Vinh Tranh đã quen chăm sóc cho em chứ không phải là người cần chăm sóc.

Ngay lúc Vinh Nhung nhanh tay muốn chạm vào anh, anh theo bản năng tránh đi, nghiêng đầu qua. Cuối cùng, khăn giấy của Vinh Nhung vẫn chạm được vào khóe miệng Vinh Tranh.

Lúc này, Vinh Tranh không tránh đi nữa. Vinh Nhung giúp Vinh Tranh lau khóe miệng. Sau đó, cậu ném khăn giấy, vặn mở chai nước khoáng đưa cho Vinh Tranh.

Vinh Tranh nhận lấy. Vinh Tranh súc miệng, Vinh Nhung lại một lần trở lại trên xe, lại cầm khăn giấy đến.

“Để anh tự làm.”

Vinh Nhung trầm mặc đưa khăn giấy qua, khuôn mặt xinh đẹp không có bất cứ biểu cảm gì.

“Xin lỗi, làm em mất hứng.”

Vinh Nhung không nói chuyện.

Vinh Tranh là biết ngoài trừ điều hương, Vinh Nhung thích nhất là đua xe.

“Có phải vẫn chưa đã ghiền hay không?”

Vinh Tranh vỗ vỗ vai Vinh Nhung, “Chúng ta quay lại xe……”

Vinh Nhung tiến lên một bước, để đầu của cậu trên vai Vinh Tranh, tay nắm chặt lấy vạt áo Vinh Tranh. Vinh Tranh nhìn chằm chằm đầu trong lòng ngực anh.

Vinh Tranh bỗng nhiên ý thức được, có lẽ vừa rồi anh đã hiểu lầm nguyên nhân Vinh Nhung không vui.

Giống khi còn nhỏ, anh khẽ vuốt phía sau lưng cậu, “Bị dọa rồi?”

Vinh Nhung không gật đầu, cũng không lắc đầu. Hồi lâu, hai tay của cậu chậm rãi vòng lấy cổ Vinh Tranh. Giống cậu khi còn nhỏ vậy, đầu nhẹ nhàng cọ cọ trên cổ Vinh Tranh.

“Anh, lần sau, không cần. Lo lắng em!”