Mặt trời ngả về tây. Ánh mặt trời ở trên mặt biển ánh vàng lên, lấp lánh.
Hòn đảo vào buổi tối sôi động hơn so với ban ngày. Người ra vào khách sạn đều là nam nữ mặc đồ bơi, hoặc các bạn nhỏ một tay được bố mẹ dắt, một tay kia cầm phao bơi.
Trên bãi đậu xe, đậu đầy đủ các loại hình thù màu sắc siêu xe. Nhưng cho dù siêu xe như mây, chiếc Jaguar ETYPE đậu ở bãi đậu xe 007 chắc chắn là sự hiện diện bắt mắt nhất.
Nó giống như một siêu sao quốc tế, từng đường cong và giá cao ngất trời thu hút vô số nam nữ đi ngang qua phải dừng lại. Mọi người đứng trước xe, tạo dáng với nhiều tư thế khác nhau và nhờ bạn bè chụp ảnh cho. Nếu không có nhiều người như vậy, Vinh Nhung cũng muốn chạy qua chụp ảnh.
ETYPE! Với danh hiệu đua xe, trên thế giới chỉ có sáu chiếc và đã ngừng sản xuất. Chỉ cần thích đua xe thì chỉ sợ không ai là không muốn sở hữu một chiếc ETYPE.
Vinh Nhung còn đang thèm thuồng nhìn ETYPE thì chợt nghe thấy tiếng mở khóa xe, đèn bật sáng. Sau đó, cậu chỉ thấy Vinh Tranh lái chiếc ETYPE qua rồi mở cửa xe.
"Lên xe."
Tâm trạng của Vinh Nhung lập tức trở nên có hơi vi diệu. Vừa rồi cậu vô cùng ghen tị với chủ xe, kết quả là chủ xe lại ở ngay bên cạnh?!
Dưới những ánh mắt ghen tị, tò mò chắm chú nhìn từ bốn phía, Vinh Nhung bước vòng đến ghế phụ, mở cửa bước vào.
Vinh Nhung thắt dây an toàn, liếʍ liếʍ môi, "Anh, xe này... là anh mới mua sao?"
Vinh Tranh hạ mui xe xuống, nói: "Anh mượn A Khỉ."
"Ồ."
Giọng nói lập tức hạ xuống mấy phần.
Vinh Tranh nhạy bén chú ý đến giọng điệu của Vinh Nhung thay đổi trước sau.
"Em thích xe này?"
Đôi mắt nóng bỏng của Vinh Nhung đảo qua từng centimet trong nội thất xe, như đang vuốt ve người yêu. lưu luyến si mê vuốt ve thân xe, "Đây là ETYPE, anh không thích sao?"
"Cũng được! Xe với anh chỉ là công cụ di chuyển. Muốn lái thử không?"
Vinh Nhung tỉnh táo lại, cậu thu tay về.
Cậu ngồi ngay ngắn, "Không được."
Cả thế giới cũng chỉ có 6 chiếc, bây giờ có tiền cũng rất khó mua được.
Nếu va đập vào đâu, căn hộ hai phòng ngủ sẽ mất, chiếc Bugatti Veyron của cậu cũng coi như xong luôn. Làm sao cậu dám mạo hiểm đi con đường mất tiền này chứ.
Vinh Tranh cởi dây an toàn trên người, xuống xe.
Sau đó, anh nói với Vinh Nhung ngồi ở ghế phụ: "Thích thì thử đi!"
Vinh Nhung tim đập thình thịch.
Suy nghĩ một chút vẫn quyết định từ chối, "Không được. Anh, vẫn là anh lái đi."
Đôi tay này của cậu, đã quá lâu rồi không cầm lái.
So với trải nghiệm lái chiếc xe thể thao, cậu càng lo lắng hơn lỡ va đập vào đâu thì tốn rất nhiều tiền. Cậu đã không còn cách nào quay lại giống như đời trước, đơn thuần cảm thụ cảm giác phấn khích và kɧoáı ©ảʍ mà tốc độ mang lại. Cho dù để cậu lái, cậu cũng không thể thoải mái thả tay, cuối cùng cũng sẽ chỉ lãng phí tính năng của chiếc xe này.
Vinh Tranh mở cửa ghế phụ, nói với Vinh Nhung ngồi đối điện: "Qua bên kia ngồi đi!"
Vinh Nhung vẫn ngồi ở ghế phụ không nhúc nhích. Thỉnh thoảng liếc nhìn bảng điều khiển của ETYPE, tim đập thình thịch.
...
Cuối cùng Vinh Nhung vẫn qua ghế lái. Hai tay của cậu đặt trên tay lái.
Tôn Khỉ đã đặt nước hoa ở bên trong xe. Là một loại nước hoa Pháp theo concept rượu vang.
Vinh Nhung vừa ngồi xuống trong xe, đã ngửi thấy mùi rượu hơi tản mát mùi thảo mộc giúp lên tinh thần. Sau đó, sau cơn mưa trời lại sáng, ánh mặt trời rọi qua dây nho, tạo ra những quả nho xanh phảng phất vị chua. Mùi vị vừa phải, khiến người ta có cảm giác như được gió biển thổi qua.
Ở hòn đảo nghỉ dưỡng này, không có mùi nước hoa nào thích hợp hơn cho chiếc ETTPE này. Chạng vạng gió nhẹ thổi qua, mùi hương khiến người say đắm trong không khí này cũng theo gió tản đi.
Vinh Nhung di chuyển đầu ngón tay vuốt ve tay lái, có cảm giác không chân thực.
Cậu máy móc mà quay đầu, “Anh, xe này không phải của chúng ta. Lỡ như va đập vào……”
Vinh Tranh ngồi trên ghế phụ thắt đai an toàn, xong xuôi, lơ đễnh hỏi lại, “Chúng ta không đền nổi à?”
Vinh Nhung cho rằng, cậu cực kỳ cần phải phổ cập kiến thức cho anh vè giá trị của con xe này, nó trị giá bao nhiêu!
“Anh, này xe 70 triệu Bảng Anh.”
Vinh Nhung nhấn mạnh vào hai chữ bảng Anh. Quả nhiên, Vinh Tranh cau mày.
Anh chú tâm nhìn chằm chằm Vinh Nhung, “Anh xài hết tiền tiêu vặt rồi?”
Sao bỗng nhiên lại để ý đến tiền như vậy chứ?
Ý của Vinh Nhung vốn là nhắc nhở anh của câu, xe này quý giá thế nào. Để sửa một con xe đắt tiền như vậy thì tiền ít nhất cũng phải bắt đầu từ sáu con số. Kết quả anh ấy hoàn toàn hiểu lầm ý cậu.
Vinh Nhung: “…… Không phải. Em còn thừa rất nhiều.”
Vinh Tranh không tin.
Anh lấy di động từ trong túi ra, “Anh chuyển tạm cho em 50 vạn, đủ không……”
Đàn ông Vinh gia vừa ra tay là 50 vạn sao? Vì sao cho dù là ba cậu hay là anh cậu, vừa mở miệng chính là 50 vạn?
Vinh Nhung đặt tay lên trên tay Vinh Tranh, ánh mắt nghiêm túc nói: “Anh, thật sự không cần. Em không thiếu tiền.”
Trên thực tế, bây giờ tiền trong thẻ so với Vinh Nhung đời trước sau khi rời khỏi Vinh gia mà nói, đã là con số cực lớn. Chỉ cần cậu không biết xấu hổ một chút, sau khi rời khỏi Vinh gia không trả lại tiền trong thẻ, không cần tiêu xài hoang phí. Đừng nói là đủ cho cậu nửa đời sau không cần lo cơm áo gạo tiền, mà là kiếp sau sau nữa cũng đủ.
Thấy Vinh Nhung thật không cần mình chuyển tiền cho, Vinh Tranh thu lại di động.
“Nếu tiền không đủ tiêu thì cứ nói với anh. Đi xe ra ngoài đi.”
Vinh Nhung quay vô lăng, lái xe rời khỏi chỗ đỗ.
Cậu quay đầu, “Anh, chúng ta đi đâu?”