Vinh Nhung đứng bên bờ, không chớp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Vinh Tranh đang lướt sóng. L*иg ngực cậu nghẹn lại.
Lúc này Vinh Nhung mới phát hiện, vì vừa rồi cậu xem quá chú tâm nên ngay cả việc hô hấp cũng quên. Cậu thở mạnh, tầm mắt nóng bỏng như cũ nhìn chằm chằm mặt biển, không chớp mắt lấy một cái. Quá đặc sắc!
Đời trước, Vinh Nhung là một người yêu thích thể thao mạo hiểm. Lướt sóng là một trong những loại đó. Vinh Nhung từng kiêu ngạo với kỹ thuật lướt sóng của mình. Lướt sóng giống như thở vậy, đối với cậu mà nói chẳng qua chỉ là chuyện cực kỳ đơn giản. Dù vậy với con sóng trào vừa rồi, Vinh Nhung cũng không nắm chắc mình có thể thoát ra khỏi lòng sóng trước khi nó sụp xuống hay không chứ đừng nói là phải hoàn thành cú quẹo cua có độ khó cao đến vậy.
Thật lợi hại! Người lợi hại như vậy lại là anh trai cậu!
Tay Vinh Nhung đè ở l*иg ngực ngăn lại trái tim không ngừng nảy lên của cậu. Từ khi sống lại, cậu đã rất lâu không hưng phấn như vậy. Loại cảm giác phấn khích và kích động như vậy, ngay cả khi cậu thử cố gắng phối lại "Mỹ nhân say ngủ" cũng không có cảm giác này.
Tôn Khỉ rẽ nước, đến bên cạnh Vinh Tranh, vô cùng khó hiểu hành động vừa rồi của người bạn tốt này.
"Đại Vinh, sao hôm nay tôi thấy cậu giống như một con công đang xòe đuôi thế?"
Ngày thường khi Tôn Khỉ gọi điện cho Vinh Tranh để rủ anh đi lướt sóng, Vinh Tranh không phải đang đi công tác thì là phải tăng ca. Khuyên can mãi, hẹn được người cùng một đám bạn bè đi lướt sóng, Vinh Tranh thường cũng là người có thời gian xuống nước ngắn nhất. Cho dù là vậy, kể từ khi Tôn Khỉ thấy Vinh Tranh lướt sóng, anh chưa bao giờ thấy Vinh Tranh thể hiện kỹ năng của mình như thế này!
Vinh Tranh không để ý, chống tay lên mặt ván, thở hổn hển. Đã lâu rồi anh không lướt sóng, chỉ qua lại mấy cái cơ thể đã có hơi mệt mỏi. Sau khi nghỉ ngơi một lát, Vinh Tranh ôm ván lướt sóng trong tay đi về.
Tôn Khỉ hét lên: "Chờ tôi, chúng ta cùng về!"
...
Trên bờ, một nhóm trai sinh gái đẹp tụ tập. Trong số đó có rất nhiều mỹ nữ bạo dạm đến bắt chuyện với Vinh Tranh.
Tôn Khỉ ôm ván, không phục cằn nhằn "Quá đáng! Chẳng lẽ tôi tàng hình à?"
Vinh Tranh khéo léo từ chối đủ loại bắt chuyện của các mỹ nữ. Cũng có người đưa nước, đưa khăn lông, Vinh Tranh đều khéo léo từ chối.
Dĩ nhiên, trong số đó cũng không ít người để ý Tôn Khỉ. Tuy nhiên, so với bên Vinh Tranh thì ít hơn. Thua chị kém em!
Tôn Khỉ hối hận rồi. Lẽ ra anh không nên quay lại cùng Đại Vinh để bị chỉnh một phen thế này! Thật đáng giận.
"Anh hai!"
Vinh Nhung chen qua đám người chạy tới.
"Anh, anh Khỉ, vừa rồi hai người đẹp trai muốn chết!"
Mấy lời này của Vinh Nhung lọt vào tai Tôn Khỉ, người bị "ghẻ lạnh" suốt chặng đường, có biết bao nhiêu an ủi.
Gã vòng tay qua vai Vinh Nhung, nói: "Vẫn là Tiểu Nhung Nhung của anh nghĩ đến anh."
Vinh Tranh cau mày lấy cái tay đang khoác lên vai Vinh Nhung của Tôn Khỉ ra, hỏi Vinh Nhung: "Mũ đâu?"
Vinh Nhung giơ tay phải lên, nói: "Lúc nãy vướng tầm nhìn quá nên em bỏ ra!"
"Đội lên."
"Vâng."
Vinh Nhung nghe lời đội mũ lên, tò mò hỏi: "Anh hai, anh học lướt sóng lúc nào vậy?"
"Vào năm hai đại học."
Vinh Nhung trầm mặc một lát. Ban đầu Vinh Nhung cho rằng với trình độ của Vinh Tranh, lẽ ra anh phải tiếp xúc với môn thể thao lướt sóng từ rất sớm. Kết quả, lại là năm hai đại học mới bắt đầu tiếp xúc sao?
Tôn Khỉ xen vào: "Rất tức phải không? Cho dù có nhiều người đã lướt sóng từ nhỏ thì cũng chưa chắc đạt được trình độ như anh ta bây giờ. Quả nhiên là ông trời thiên vị."
"Cũng không phải."
Tôn Khỉ bắt đầu có hứng thú, "Ừ? Vậy chứ sao?"
Vinh Nhung nghiêm túc nói: "Anh trai em chắc chắn đã làm được nhiều việc tốt nên ông trời mới ban thưởng cho anh ấy."
Tôn Khỉ hoàn toàn cạn lời: "Hai người các người một tên cuồng em trai một người ưa khoe khoang anh trai. Thật đúng là xứng đôi."
...
Tôn Khỉ và Vinh Tranh đi vào phòng thay đồ thay quần áo ra.
"Đại Vinh, tối có muốn đi ngâm suối nước nóng không?"
Trong phòng thay đồ, Tôn Khỉ đi tắm rồi hỏi Vinh Tranh ở phòng bên cạnh.
Vinh Tranh tắm sơ qua một chút rồi đóng vòi hoa sen lại, "Nhung Nhung dị ứng vẫn chưa khỏe, không đi suối nước nóng được."
Tôn Khỉ cũng không nóng nảy, "Tiểu Nhung Nhung dị ứng chưa khỏe thì cậu có thể cùng tôi đi ngâm suối nước nóng. Sao? Tiểu Nhung Nhung là em bé 3 tuổi, cậu phải trông chừng không rời nửa bước à?"
Vinh Tranh lau khô thân thể, "Cậu không có em trai, cậu không hiểu."
Ở trên có năm chị em, Tôn Khỉ, con út trong nhà trợn mắt nói: "Cảm ơn lời mời của cậu. Cho dù tôi có một đứa em trai, tôi cũng không thể vừa là cha vừa là anh được."
Vinh Tranh thay quần áo, "Cậu có mang chìa khóa xe theo không?"
"Có"
Tôn Khỉ bất giác trả lời một câu. Sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh xoa dầu trên tóc, "Đừng nói với tôi là cậu không chịu tắm suối nước nóng, mà lại chở em trai cậu đi hóng gió đấy nhé?"
Hóng gió sao? Ý kiến này không tệ.
"Chìa khóa ở túi quần của cậu à?"
"Đừng hòng để ý đến vợ tôi! Chưa nghe câu vợ của bạn không thể đυ.ng sao? Tôi nói cho cậu biết, muốn mượn vợ của tôi, cửa cũng không..."
Vinh Tranh vén rèm lên. Từ trên móc treo quần áo của Tôn Khỉ, lấy quần xuống, lấy chìa khóa xe ra.
"Lát nữa trả cho cậu."
Anh treo lại quần lên, một lần nữa kéo rèm lên, rời đi. Thực sự không cửa, chỉ vén rèm lên thôi!
Tôn Khỉ choáng váng vài giây mới kịp phản ứng.
"Mẹ kiếp... mẹ kiếp! Đại Vinh, quay lại trả chìa khóa xe cho tôi!"
...
Vinh Nhung ngồi trên băng ghế dài ở bên ngoài chờ hai người Vinh Tranh và Tôn Khỉ đi ra.
Bỗng nhiên bả vai cậu bị vỗ một cái. Vinh Nhung lạnh mặt quay đầu, thấy là Vinh Tranh, vẻ lạnh lùng mới rút đi "Anh hai? Anh Khỉ đâu?"
Vinh Nhung nhìn bên cạnh Vinh Tranh không có Tôn Khỉ.
"Cậu ta vẫn đang tắm. Chúng ta đi trước."
"Ồ, vậy được."
Vinh Tranh quay về khách sạn, đặt túi chống nước đựng quần áo để thay và quần áo lướt sóng ở sảnh khách sạn rồi nhờ bộ phận chăm sóc khách hàng đưa về phòng anh.
Vinh Tranh nói với Vinh Nhung đang chờ ở bên cạnh: "Đi thôi."
Sau khi phát hiện bọn họ không phải phải về phòng, mà là ra khỏi cửa khách sạn, Vinh Nhung thắc mắc: "Anh hai, chúng ta đi đâu đây?"
Vinh Tranh nhìn cậu, "Hóng gió. Đi không?"
"Đi!"