Vinh Tranh yên lặng.
Cái này thì, có chút lúng túng.
Vốn dĩ, mối quan hệ của cậu và Vinh Tranh ở kiếp trước không thân thiết như vậy.
Là cậu feel quá (1)
Vinh Tranh vốn là một người rất có trách nhiệm.
Sở dĩ anh đề nghị đưa cậu về công ty chườm đá có lẽ chỉ vì tinh thần trách nhiệm của anh trai mà thôi.
"Anh, em đùa thôi."
Vinh Nhung cười một tiếng, cho mình một bậc thang đi xuống.
Vẻ mặt Vinh Tranh nghiêm túc, cũng không vì câu đùa giỡn này của Vinh Nhung mà hòa hoãn.
Đáy lòng Vinh Nhung tự giễu, có lẽ là cậu chính là kiểu tính cách không thể nào khiến cho người khác thích đi.
Vinh Tranh nhìn vào ánh mắt Vinh Nhung ánh mắt, "Anh là một người anh không đủ tiêu chuẩn phải không?"
Vinh Tranh tự mình kết luận, "Trước kia anh quan tâm em quá ít."
Rồi nghiêm túc hứa hẹn: "Từ nay về sau anh sẽ thay đổi."
Vinh Nhung: "???"
Hở?
"A! Chủ tịch và anh chàng tóc dài đẹp trai kia có quan hệ gì vậy?!"
"Ahhh! Mọi người có thấy không? Tiểu ca ca đang cười, tiểu ca ca cười lên quá đẹp mắt!!"
"Bọn họ cùng nhau vào thang máy rồi!!! Trời ơi! Tôi vào công ty lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy chủ tịch nhấn nút thang máy cho người ta!! Hơn nữa, hơn nữa tay chủ tịch còn ôm lấy hông của tiểu ca ca!!! A a!! Mấy người có chú ý tới không, eo của tiểu ca ca còn nhỏ hơn tôi nữa! Thực không dám giấu giếm, tôi cũng muốn sờ một cái!!!"
"Tôi thì không. Tôi muốn bị chủ tịch..."
"Ngừng đi! Đừng ý da^ʍ (2)."
"A A! Thế là, tôi phải thất tình rồi sao? Thế cũng tốt! Người đàn ông Nữu Cỗ Lộc tôi không có được thì đàn bà khác cũng đừng mơ tưởng được!!!"
"Chuyện gì đây! Ngày hôm qua tôi chỉ xin nghỉ một ngày không đến công ty thôi mà, ai có thể nói cho tôi biết, vị tiểu ca ca có mái tóc dài bên cạnh chủ tịch kia là sao? Tại sao hôm nay Lưu Hạnh không đến công ty cùng chủ tịch? Cp của tôi thật sự kết cục BE sao?"
"Trong một phút nữa, tôi muốn có tất cả thông tin về em trai xinh đẹp đó!"
Kiếp trước, Vinh Nhung chưa từng đến trụ sở công ty.
Trước là cậu vẫn chưa tốt nghiệp đại học, ba cũng không có ý định cho cậu vào công ty để tích lũy kinh nghiệm.
Thứ hai, chính bản thân cậu cũng không có bất cứ hứng thú gì với công ty.
Cả hai kiếp, đây là lần đầu Vinh Nhung bước chân vào trụ sở tập đoàn Vinh thị.
Nếu như không có chuyện đặc biệt, từ nay về sau hẳn cũng sẽ không có cơ hội gì để đến.
Vinh Nhung ngẩng đầu liếc nhìn tòa nhà nguy nga tráng lệ này.
Tòa nhà này là hiện thân của niềm tự hào của ba và anh trai.
Cũng là niềm kiêu ngạo của cậu.
Lần đầu tiên, Vinh Nhung đi theo cùng Vinh Tranh đi vào trụ sở chính cao ốc của tập đoàn Vinh thị.
Vinh Tranh vừa đi vào công ty liền phát hiện có rất nhiều ánh mắt rơi vào trên người hai người.
Hai anh em từ lâu đã quen với ánh mắt của những người khác.
Trong giờ cao điểm, nhiều nhân viên chờ thang máy.
"Xin chào, Chủ tịch."
"Xin chào, Chủ tịch."
Sau khi nhận ra Vinh Tranh, nhân viên công ty đang đợi thang máy rối rít cúi chào, thời điểm khi thang máy đến, họ tự nhiên để Vinh Tranh và Vinh Nhung đi trước.
Có rất nhiều người nên khi bước vào thang máy, Dung Tranh đã đặt tay lên eo Vinh Nhung, đề phòng nhân viên nào vô tình va phải cậu.
Vinh Nhung tự nhiên chú ý tới hành động này của anh.
Vinh Nhung ngẩn ra.
Kiếp trước, Vinh Tranh chưa bao giờ quan tâm đến cậu tỉ mỉ như vậy.
Tất nhiên, mối quan hệ giữa anh em họ cũng không thân thiết như bây giờ.
Tại sao trước kia cậu lại sẽ cảm thấy anh rất lạnh nhạt, vốn không thích người em trai này chứ?
Vinh Nhung cong lên môi, "Cám ơn anh hai."
Một đám nhân viên lúc này tò mò dựng lỗ tai lên.
Anh?
Anh ruột, anh họ hay là..."Anh trai yêu quý"???
Là loại nào đi nữa thì cũng quá "khủng khϊếp"
Tướng mạo của Vinh Nhung thiên về lạnh lùng, nếu lạnh mặt sẽ cho người một loại cảm giác khó mà đến gần.
Nhưng ngay khi cười, cảm giác lạnh lùng sẽ biến mất, mang lại cho người ta cảm giác thật đáng yêu, dễ thương.
Vinh Tranh nhớ lại cảnh tượng khi Vinh Nhung còn bé ôm chân anh, giọng sữa non nớt kêu anh ơi.
Lòng bàn tay hơi ngứa.
Trước mặt các nhân viên, Vinh Tranh nhịn không được giơ tay xoa mái tóc dài óng mượt của Dung mà phát ra một tiếng "ừ" trầm thấp.
Không quá một buổi sáng, tin tức chủ tịch đưa một thiếu niên xinh đẹp đi làm đã truyền khắp các phòng ban Vinh thị.
Chuyện này còn truyền đến tai một số trưởng bối Vinh gia là cổ đông của tập đoàn Vinh.
Một năm trước, Vinh Duy Thiện vì bệnh tật mà phải phẫu thuật, mấy trưởng lão nhà Vinh đều cho rằng hiện tại Vinh gia sẽ được giao cho bọn họ.
Dẫu sao giao công ty cho người mình so với trong tay người bên ngoài yên tâm hơn phải không?
Được rồi.
Thế nhưng ông lại gọi người con ruột đang gây dựng sự nghiệp ở bên ngoài trở về.
Thì ra những ông già bọn họ đã vất vả suốt ngần ấy năm nay, thế mà lại đều đang "may quần áo cưới" cho lão nhị sao?
Ông thà gọi con ruột về nhà còn hơn chọn một trong những ông già này.
Vốn dĩ các trưởng lão nhà Vinh không mấy hài lòng với việc Vinh Duy Thiện gọi Vinh Tranh trở về, nhưng Vinh thị là do một tay Vinh Duy Thiện sáng lập, họ cũng khó có thể nói gì, chỉ dám lén lút lên án để không lan ra ngoài mang tiếng xấu anh em bất hòa.
Ban đầu, mấy trưởng bối Vinh thị cũng chẳng làm gì, thậm chí còn có chút ý tứ"chờ xem" thế nào.
Cháu của bọn họ quá trẻ tuổi, có thể làm ra được trò trống gì?
Nhất định sẽ xảy ra chuyện rắc rối.
Đến cuối cùng, còn không phải là phải để bọn họ chùi mông cho sao?
Lúc đó họ sẽ có điều gì đó để nói.
Ai có thể ngờ rằng Vinh Tranh sẽ không cho thế giới bên ngoài có cơ hội thẩm vấn anh.
Sau khi tiếp quản Vinh thị, không những không có sai sót gì, một số quyết định lớn do Vinh Tranh chỉ đạo đều thành công, giá trị thị trường của Vinh thị dần dần tăng lên.
Tính đến cuối năm ngoái, giá trị thị trường của Vinh thị đã vượt xa những năm trước và thứ hạng giá trị thị trường của nó đã tăng lên vị trí thứ 4 tại Phú Thành. Thu nhập hàng năm của nó chỉ đứng sau các công ty kinh doanh khổng lồ đã thành lập của Phú Thành là bách hóa Chu thị, tập đoàn hải vận tứ phương Viễn Dương, khoa học kỹ thuật Chúng Vũ.
Vì vậy trong hai năm qua, mặc dù một số trưởng lão của gia tộc Vinh đã chỉ trích Vinh Tranh vì đã nắm quyền lãnh đạo Tập đoàn Vinh thị nhưng họ vẫn chưa bao giờ tìm được bước đột phá.
Người cháu lớn nhất không tham gia vào gái điếm hay cờ bạc, cũng không có sở thích đốt tiền, sở thích lớn nhất của anh là làm thêm giờ.
Mỗi ngày đều đến sớm hơn họ, tan làm so với họ càng muộn hơn.
Bọn họ còn muốn bắt cái gì đuôi sam nhỏ của anh?
Làm sao bắt?
Căn bản là không thể.
Khi nghe tin Vinh Tranh mang theo một thiếu niên xinh đẹp đến công ty, các trưởng lão nhà họ Vinh đều hưng phấn.
Đây chẳng phải là một cơ hội tuyệt vời sao?
Nếu có cơ hội, sẽ thật ngu ngốc nếu không tận dụng nó.
Chú và bác lớn của Vinh Tranh đi thang máy lên thẳng tầng trên cùng.
"Hai vị vinh tổng, xin hỏi có chuyện gì sao?"
Trong văn phòng chủ tịch, khi bác lớn Vinh Duy Dung và chú nhỏ Vinh Duy Bình đi thẳng đến văn phòng của Vinh Tranh, họ đã bị trợ lý Lưu Hạnh lịch sự chặn lại.
Bình thường văn phòng tổng giám đốc đều có thư ký lễ tân, cho nên Lưu Hạnh, trợ lý đặc biệt của chủ tịch, không thể làm loại chuyện này.
Chỉ là hai người này có địa vị đặc biệt, thực sự rất khó đối phó, mấy thư ký và lễ tân khác trong văn phòng tổng giám đốc đều có chút sợ hãi, mà hai thực tập sinh mới tuyển lại càng bớt sợ, cho nên Lưu Hạnh đành phải tự mình ra tay..
""Ồ, là về vị trí của trung tâm mua sắm còn có kiến trúc tòa nhà và một số vấn đề xây dựng, dù sao tôi cũng không thể nói chuyện với thư ký. Chúng tôi muốn thương lượng với Tiểu Tranh một chút. Tiểu Tranh ở trong phòng làm việc phải không?"
"Chủ tịch đang ở trong văn phòng. Thế nhưng chủ tịch vừa mới phân phó tạm thời không tiếp khách. Cho nên..."
Vinh Duy Bình và Vinh Duy Dung nghe nói Vinh Tranh ở trong phòng làm việc nhưng không tiếp khách, ánh mắt cũng sáng lên.
Cái này tỏ rõ có mờ ám a!
Được lắm!
Ông nói, một thanh niên trẻ tuổi tinh lực dồi dào làm sao có thể không có hứng thú với phụ nữ?
Chà, hóa ra là chạy theo xu hướng, thích chơi đùa với đàn ông, thậm chí còn đưa họ vào công ty.
Điều này ảnh hưởng đến bầu không khí xã hội đến mức nào?!
Không, ông phải tận mắt nhìn thấy, nếu không thì làm sao có thể nói cho em trai mình biết?
Chơi đàn ông còn chơi đến công ty, để xem nó còn lời nào để nói.
Vinh Duy Bình giữ lại Lưu Hạnh trong khi Vinh Duy Dung lợi dụng sự thiếu chú ý của hắn mà đi thẳng về phía văn phòng của Vinh Tranh.
Điều này cũng đã được thảo luận trước khi họ đến đây——
Đừng cho trợ lý Lưu Hạnh cơ hội tiết lộ tin tức, muốn bắt được thì phải bất ngờ ra tay!
Vinh gia đại bá bước tới cửa thì nghe thấy giọng nói của cháu trai lớn từ bên trong truyền đến.
"Có nặng lắm không?"
"Nếu đau thì nói cho anh biết"
"Anh nhẹ một chút?"
Khuôn mặt già nua của Vinh Duy Dung đột nhiên đỏ lên.
Giỏi lắm!
Cháu trai lớn của ông trông giống như một người băng, đi đến nơi đông người không bao giờ chào hỏi ai, cho dù là một cô gái chủ động ngồi xuống bên cạnh, anh cũng sẽ không hiểu phong tình mà né tránh.
Về mặt tình cảm, cháu trai lớn của ông dường như là loại người im lìm.
Làn sóng cuồng nhiệt này...quả thật là khiến một người lạnh nhạt như nó cũng có không nhịn được rồi!
Đột nhiên, bên trong truyền tới một thanh âm "kêu rên".
Vẻ mặt Vinh Duy Dung hưng phấn.
Chính là hiện tại!
Lưu Hạnh thật vất vả mới thoát khỏi Vinh Duy Bình, vội vàng bước tới: "Vinh tổng, chủ tịch đã ra lệnh tạm thời không tiếp khách, Vinh...
Vinh Duy Dung làm sao mà chịu nghe?
Ông vặn tay nắm cửa, đẩy cửa đi vào.
"Tiểu Tranh...Người trẻ tuổi khí huyết vượng là một chuyện tốt. Thế nhưng cũng phải chú ý..."
Trong phòng làm việc, Vinh Tranh ngồi ở trên ghế sa lon, đưa lưng về phía cửa phòng làm việc, cầm trong tay một túi túi đựng nước đá áp vào trán một người thanh niên.
Bóng dáng của chàng trai trẻ bị Vinh Tranh chặn lại, nhưng cũng đủ để Vinh Duy Dung có thể thấy rõ đối phương quả thực là một người đàn ông.
Vinh Duy Dung nhất thời bị một hớp đàm kẹt cổ họng, không nhổ ra cũng không nuốt xuống được
Mẹ nó!
Vinh Duy Dung trong lòng đầu mắng một câu thô tục.
Chỉ chườm đá thôi vậy thì mập mờ làm gì?
Dù gì giới tính không sai.
"Xin lỗi, Vinh tổng."
Lưu Hạnh vẻ mặt đầy lúng túng xuất hiện ở cửa phòng làm việc.
Trong lòng Vinh Tranh không vui, thế nhưng ngay trước mặt Lưu Hạnh rốt cuộc cũng không khó chịu với hai vị chú bác tự tiện xông vào phòng làm việc của mình, chẳng qua chỉ là phân phó hắn: "Cậu ra ngoài trước đi"
"Vâng, Vinh tổng."
Lưu Hạnh đóng cửa đi ra ngoài.
Vinh Duy Bình và Vinh Duy Dung hai người không hổ là anh em.
Khi nhìn thấy thật sự có một thiếu niên đang trốn trong phòng Vinh Tranh liền đè nén sự hả hê trong lòng, hành động như một trưởng lão, nói một cách nghiêm túc và chân thành, thật sự có sức thuyết phục: "Tiểu Tranh, bây giờ là giờ làm việc, con thế này không thích hợp lắm thì phải?"
Ánh mắt Vinh Tranh trầm xuống: "Chú nói những lời này là ý gì?"
Vinh Nhung lộ ra nửa cái đầu, để lộ gương mặt tuyệt diễm, cậu cong cong môi: "Anh, bác lớn và chú dường như nghe nói cái gì, cho là anh bao nuôi tình nhân nhỏ, còn đưa tình nhân nhỏ...Cũng chính là em đến công ty."
Vinh Nhung chỉ chỉ chính mình, nở nụ cười rạng rỡ, "Thế này không phải...trông mong (3) mà đến bắt đuôi sam nhỏ của anh đó."
—------------------------
Chú thích:1) 是他
飘了.
飘: PHIÊU tung bay; lung lay; lay động theo chiều gió
2) 不要 ghs: Ngôn ngữ mạng, tra toàn ra mọi người bảo nghĩa là phim khiêu da^ʍ =)))) Còn cụ thể hơn chưa tra ra nên tạm để thế
3) Câu gốc: 这不,
巴巴地过来抓你小辫子呢.