Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Phụ Pháo Hôi Xé Bỏ Kịch Bản Thiếu Gia Giả

Chương 2-1: Anh trai, sinh nhật vui vẻ.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khách khứa chung quanh tất cả đều lộ ra dáng vẻ giống như gặp quỷ. Thật kỳ quái, hôm nay tiểu thiếu gia đổi tính rồi.

Ngay cả Hà Vũ cũng lộ ra vẻ mặt hoang mang. Ngày bình thường, anh em bọn họ nếu như nói câu nào đυ.ng chạm đến Chu Chỉ, Vinh Nhung nhất định sẽ nhào lên đánh bọn họ. Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao?

Đương sự Chu Chỉ trong nháy mắt đen mặt. Hắn khắc chế khuất nhục trong lòng, ánh mắt như dao bắn về phía Vinh Nhung, "Vinh Nhung, lời của cậu có ý gì?"

Vinh Nhung không chút để ý, lắc lắc ly champagne trong tay, "Như thế nào, Chu thiếu gia nghe không hiểu tiếng người sao?"

Chu Chỉ là đứa con ngoài giá thú. Mặc dù hiện giờ hắn đã quay về Chu gia, bước lên giới thượng lưu ở Phù Thành, nhưng sự tự ti và mẫn cảm đã ngấm sâu vào xương cốt. Cuộc đời hắn căm hận nhất chính là người khinh mạn, làm nhục hắn. Tạm thời hắn không đắc tội được với Vinh gia.

"Sự việc xảy ra ngày hôm nay, Chu mỗ sẽ nhớ kỹ."

"Tùy anh."

Anh đã chết một lần. Nhớ hay không nhớ, cũng không liên quan đến anh.

Nghe thấy ngữ khí khinh mạn của Vinh Nhung, sắc mặt Chu Chỉ càng thêm thâm trầm.

Vinh Nhung uống cạn nửa ly champagne còn lại. Cần cổ trắng nõn ngẩng lên, vẽ ra một độ cong tuyệt đẹp, cánh môi màu hồng nhạt, dính một chút rượu champagne, nhìn loá mắt lại câu dẫn lòng người. Có khách quý nuốt nước miếng.

Sao lại thế này? Trước kia tại sao lại không phát hiện tiểu thiếu gia Vinh gia câu nhân như vậy?

Trong đại sảnh, đa số mọi người đều coi thường nhị thiếu Vinh gia. Còn chưa tốt nghiệp đại học, lại cự tuyệt vào làm công ty Vinh Sự, ở trong giới là một phú nhị đại chính hiệu.

Khác một trời một vực so với đại thiếu Vinh gia, Vinh Tranh 23 tuổi đã một tay gây dựng nên đế quốc thương nghiệp thuộc về chính mình.

Vinh Tranh mang theo hào quang quá mạnh, nên khi nhắc đến Vinh Nhung mọi người đều ngán ngẩm lắc đầu. Huống hồ, đường đường là nhị thiếu Vinh gia lại đi theo đuổi đứa con ngoài giá thú của Chu gia.

Trước mắt, mọi người đều cảm thấy Vinh Nhung mắt mù theo đuổi Chu Chỉ không quan trọng lắm, người ta lớn lên thật xinh đẹp a!

Nuôi một vưu vật như vậy ở trong nhà, cho dù người ta cái gì cũng không biết, chỉ nằm ở một chỗ cũng là cảnh đẹp ý vui!

Vinh Tranh lạnh mặt, quét mắt nhìn bọn họ. Những người đó vội cúi đầu xuống, thu hồi ý niệm không nên có.

"Anh trai, em có một quà muốn tặng anh. Anh đi lên trên với em, có được không?"

Vinh tiểu thiếu gia mới vừa rồi tựa như một con khổng tước kiêu ngạo, bây giờ lại dùng ngữ khí lấy lòng nói chuyện với Vinh đại thiếu.

"Nhung Nhung……"

Hà Vũ cũng không biết tại sao chính mình lại mở miệng gọi Vinh Nhung. Anh chỉ cảm thấy rằng bạn tốt có chút không thích hợp.

Ánh mắt lạnh băng của Vinh Nhung liếc nhìn Hà Vũ một cái. Đời trước, có lẽ anh bị thiểu năng trí tuệ nên mới coi một kẻ tiểu nhân như Hà Vũ là bạn tốt.

Bây giờ ngẫm lại, đời trước nếu không phải Hà Vũ nhân lúc anh nổi nóng nói những lời đó, chưa chắc anh sẽ gây rối với Vinh Tranh. Kết cục cuối cùng là anh bị bạn bè xa lánh, chẳng phải là do Hà Vũ thêm mắm dặm muối sao?

Cái liếc mắt của Vinh Nhung làm cho Hà Vũ bất động tại chỗ. Chờ đến khi Hà Vũ phản ứng lại, hai người Vinh Nhung và Vinh Tranh đã đi lên lầu.

Hai người quen biết nhau rất sớm. Tính tình Vinh Nhung kiêu ngạo, rất nhiều người đều không xem ở trong mắt, bất quá ai bảo người ta chính là Vinh tiểu thiếu gia. Ba của Hà Vũ muốn hắn tạo quan hệ tốt với Vinh Nhung. Hắn thường xuyên tiêu tiền phung phí, lúc hết tiền thì mượn Vinh Nhung. Mỗi lần mượn tiền, Vinh Nhung đều không hề cự tuyệt, cũng không thúc giục hắn trả tiền. Đối với Hà Vũ, Vinh Nhung là một cái máy ATM tuyệt vời. Nếu không phải như vậy, hắn còn lâu mới chịu đựng tính tình của Vinh Nhung.
« Chương TrướcChương Tiếp »