Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Phụ Pháo Hôi Xé Bỏ Kịch Bản Thiếu Gia Giả

Chương 5-1: Nhung Nhung của chúng ta cười lên trông rất đẹp!

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Anh trai, anh có ngửi thấy không?"

Vinh Nhung vẻ mặt cao hứng mà quay đầu, hưng phấn hỏi.

Sắc mặt Vinh Tranh trầm xuống: "Ngửi thấy cái gì?"

Chóp mũi của Vinh Nhung ở trong không khí nhẹ nhàng ngửi: "Anh không ngửi thấy gì sao? Là hương cam và sơn chi đó! Ở dưới lầu còn có hương tường vi nhàn nhạt hoà vào mùi hương của bùn đất."

Vinh Tranh lúc này mới ý thức được hắn đã hiểu lầm hành vi của em trai. Ngay từ nhỏ, Nhung Nhung rất nhạy bén với các loại mùi hương khác nhau, em ấy rất si mê với chúng.

Vừa mới nãy, Nhung Nhung nhoài cơ thể ra cửa sổ hẳn là đang phân biệt cái loại mùi hương trong không khí.

Thanh phong phơ phất, trong không khí xác thực tràn đầy mùi hoa.

"Lần sau không nên nhoài ra cửa sổ như vậy, không an toàn."

Vinh Nhung ngoan ngoãn gật đầu, "Em biết rồi."

Vinh Tranh liếc mắt nhìn anh. Trải qua lần nằm viện này, em trai trở nên ngoan ngoãn, nghe lời hơn so với lúc trước.

Buổi sáng, Vinh Tranh đã nói người hầu đến đây đem quần áo cùng nhiều vật dụng khác về nên bây giờ hai người không cần phải thu dọn đồ đạc gì cả. Vinh Tranh chỉ cần đưa Vinh Nhung quay trở về thôi.

"Đi thôi, thủ tục xuất viện đã làm xong rồi."

"Ừm."

Nằm viện nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có thể về nhà rồi.

Trong không khí, hương hoa hoà cùng hương quýt càng thêm nồng đậm.

Trợ lý Lưu Hạnh đã ở bên trong xe chờ hai người từ trước.

Nhìn qua kính chiếu hậu thấy hai anh em đang đi tới, Lưu Hạnh vội vàng xuống xe, mở cửa cho hai người.

Ở đời trước, Lưu Hạnh là một trong số ít người vẫn đối đãi khách khí với Vinh Nhung sau khi anh bị đuổi khỏi Vinh gia.

"Cảm ơn anh, Lưu ca!"

Vinh Nhung thấp giọng cảm ơn Lưu Hạnh, rồi khom lưng tiến vào trong xe.

Đáy mắt Lưu Hạnh xẹt qua một tia kinh ngạc.

Ngoạ tào! Hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây à? Nhị công tử mắt cao hơn đầu của Vinh gia cũng sẽ cảm ơn người khác sao?

Hình như mới vừa nãy Vinh Nhung còn gọi hắn là Lưu ca? Má ơi! Có khi nào nhị công tử coi trọng hắn, muốn đào góc tường của anh trai mình không?

Vinh Nhung dịch vào trong để Vinh Tranh có chỗ ngồi. Anh một chút cũng không nghĩ rằng chỉ vì một câu cảm ơn của mình, mà khiến cho trợ thủ đắc lực của anh trai suy diễn ra cảnh anh em tranh quyền đoạt vị, tàn sát lẫn nhau.

Câu nói cảm ơn kia tuy không lớn nhưng Vinh Tranh ở phía sau Vinh Nhung, nên hắn cũng nghe rõ. Cùng lúc đó, hắn cũng chú ý tới động tác dịch vào trong của em trai. Khuôn mặt vẫn luôn nghiêm khắc của Vinh Tranh liền trở nên nhu hoà.

Hắn nhớ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy Vinh Nhung. Không biết vì nguyên nhân gì mà khóc đến mức cả khuôn mặt đều đỏ lên.

Uy hϊếp, dỗ dành, thay tã, cho ăn, tất cả mọi người đều thay nhiều phương pháp nhưng bọn họ đều không làm cho Vinh Nhung nín khóc được.

Hắn tiến lại gần nôi, cẩn thận bế Nhung Nhung lên. Không ngờ khi được hắn ôm, Nhung Nhung liền nín khóc. Bàn tay nho nhỏ nắm thành quyền, lông mi ươn ướt, thật đáng yêu!

Lúc đi đường còn nghiêng ngả, lảo đảo, nhưng một hai lại đòi đi theo hắn. Mỗi lần hắn đi học, Nhung Nhung đều khóc lóc ôm đùi hắn, không chịu thả hắn ra.

Khi còn nhỏ thân nhau như thế, từ bao giờ mà anh em hắn lại trở nên xa cách chứ?

Có phải bởi vì hắn và ba mẹ đều bận rộn côn việc nên ít quan tâm Nhung Nhung, do vậy nên em ấy mới có những hành vi tự ngược đúng không?

Sau khi về nhà, hắn sẽ kiến nghị với ba mẹ dành nhiều thời gian hơn cho em trai, đối tốt với em nhiều hơn. Mong là em trai không phản cảm với bọn họ.

Xe Bentley màu đen chậm rãi tiến vào trong biệt thự xa hoa.

Vinh Nhung lớn lên trong căn biệt thự này. Toàn bộ hạnh phúc của anh đều ở nơi đây. Nhưng có một ngày, tất cả mọi thứ lại thay đổi. Có người nói với anh rằng mọi hạnh phúc mà anh đang có là do anh trộm của một thiếu niên vô tội.

Tay Vinh Nhung theo bản năng tàn nhẫn véo vào phần đùi bên trong. Từ khi sinh ra đã bị ôm nhầm, đó không phải lỗi của anh! Nhưng mà tại sao mọi người đều nói là lỗi của anh chứ?

"Vinh tổng, đã tới rồi."

"Ừ."

Nghe thấy trợ lý nhắc nhở, Vinh Tranh khép lại hồ sơ trong tay.

Khoé mắt thoáng nhìn qua Vinh Nhung bởi vì dùng sức nhéo đùi mà ngón tay trở nên trắng bệch. Trong lòng Vinh Tranh bỗng chốc trầm xuống.

Em trai lại nghĩ tới tranh chấp với ba mẹ vì chuyện của Chu Chỉ, cho nên lại làm ra chuyện tổn thương đến bản thân sao?

Ngữ khí Vinh Tranh nghe không ra nửa phần dị thường, "Về nhà rồi."

Nhà ư? Anh còn có nhà sao? Ba mẹ, còn có anh trai, bọn họ sớm muộn gì cũng muốn anh rời khỏi căn nhà này thôi.

"Ừm."

Vinh Nhung quay mặt đi, thả lỏng bả vai và cánh tay bởi vì ngồi xe lâu mà có chút mệt mỏi, cười cười: "Quá tuyệt vời! Cuối cùng cũng về đến nhà rồi!"

Hai vợ chồng Vinh gia đã bỏ xuống mọi công việc, chờ sẵn ở trong nhà.

Trong viện truyền đến âm thanh của động cơ xe.

"Nhung Nhung trở về rồi!"

Vinh phu nhân đang gọt trái cây nghe thấy tiếng, bà cao hứng đứng dậy, bước đến huyền quan. Vinh Tranh lấy chìa khoá mở cửa, anh em hai người một trước một sau bước vào trong.

Vừa mới vào nhà, Vinh phu nhân đã tiến lên ôm lấy Vinh Nhung.

Ngữ khí Vinh Nhung nhẹ nhàng, nói với bà: "Cảm ơn mẹ."

Vẻ mặt Vinh Duy Thiện bất đắc dĩ mà nhìn hai mẹ con đang ôm nhau ở huyền quan: "Mau lại ngồi đi. Có cái gì thì từ từ ngồi xuống nói cũng không muộn."

"Nhung Nhung quay về nhà, em cao hứng cũng không được sao."

Bà quay mặt đi, lôi kéo tay Vinh Nhung: "Nhung Nhung, mẹ đã bảo dì Ngô làm món tôm băm tỏi con thích ăn nhất, còn có cà tím xào, gà rán, và canh hầm xương nữa. A, đúng rồi, mẹ còn mua quả vải và mít mà con thích. Con và anh trai vào phòng khách ăn trái cây, mẹ vào bếp xem thử dì Ngô đã làm xong chưa."
« Chương TrướcChương Tiếp »