Quyển 1 - Chương 15: Mê hồn dược (phần 1)

Triển Cận nghiêng đầu, lơ đãng nhìn cậu vài giây, rồi bỗng dưng hiểu ra, cúi đầu, đôi vai run lên, không chịu được hai giây liền bật cười.

Giang Thần Ngộ lần đầu thấy hắn cười vui đến thế, thoáng ngẩn ra, sau đó là một cảm giác không rõ dâng lên trong đầu. Cậu nghiêm mặt lại, hung tợn: "Cười cái gì!"

Triển Cận hít thở có phần khó khăn, giọng vẫn nén không được tiếng cười: "Mấy tên trai thẳng các cậu, kiến thức thật bao la, tưởng tượng cũng phong phú ghê."

Hắn nói với giọng điệu chậm rãi, nghe có vẻ đầy ẩn ý: "Bình thường hay xem gì vậy, bạn học Giang?"

"Cậu quản làm gì." Giang Thần Ngộ im lặng vài giây, rồi lẩm bẩm thêm: "Dù sao cũng không giống mấy tên đồng tính các cậu."

Nói xong lại thấy hơi lạ, bèn bổ sung: "Tôi không phải kẻ biếи ŧɦái."

Giải thích càng nhiều lại như đang giấu đầu lòi đuôi, khiến tình hình một lúc càng đen tối thêm, lao thẳng về phía kỳ quặc. Giang Thần Ngộ đen mặt, lập tức ngậm miệng.

"Cùm cụp." Một tiếng khẽ vang lên, cánh cửa phòng mở ra, cô bé nghe thấy tiếng cười, nghĩ rằng Giang Thần Ngộ đã vui hơn, thò đầu ra dò xét.

Coi như cho Giang Thần Ngộ một đường lui, cậu quay ra ban công gọi điện cho mẹ của cô bé.

Đợi khi cậu quay lại, Triển Cận đã trao đổi số điện thoại với Đường Bảo Quyển. Cô bé với đôi tay nhỏ trắng nõn đang thao tác trên chiếc đồng hồ thông minh, vừa nghe Giang Thần Ngộ báo rằng tối nay mẹ sẽ tới đón, sắc mặt cô bé lập tức như trời sắp sập.

Giang Thần Ngộ lười dỗ trẻ con, liếc qua Triển Cận: "Cậu mang đến, cậu xử lý đi."

Triển Cận không có ý kiến.

Giang Thần Ngộ cũng chẳng buồn tự hỏi bản thân sao lại thấy yên tâm khi để hắn xử lý chuyện này, cậu mở cửa vào phòng, đóng lại, nằm xuống ngủ bù.

Trời dần tối, lúc mặt trời lặn, Giang Thần Ngộ với mái tóc rối bù bước ra khỏi phòng. Triển Cận ngồi trên ghế lắc ở phòng khách chơi điện thoại, sofa bên cạnh đã bị Đường Bảo Quyển chiếm lĩnh để ngủ.

Triển Cận vốn tưởng chuyện Giang Thần Ngộ nấu cơm chỉ là nói suông, không ngờ cậu thực sự vào bếp, nhìn dáng vẻ đó rõ ràng là biết nấu ăn. Triển Cận thoải mái dựa trên ghế, tay gối sau đầu, dẹp điện thoại nhìn về phía phòng bếp.

Nhóc lưu manh mặc tạp dề, rửa tay chuẩn bị nấu canh, cảnh tượng trông cũng không đến nỗi ngượng ngùng. Ở nhà, vẻ đáng sợ thường thấy ở cậu cũng dịu đi không ít.

Cô nhóc cũng đã tỉnh, cứ quấn lấy Giang Thần Ngộ ríu rít liên tục. Triển Cận để ý Giang Thần Ngộ thoạt nhìn có vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng thật ra lại vô cùng nhẫn nại.

"Anh ơi, sao con ếch lại có màu xanh?" Cô bé hỏi.

Giang Thần Ngộ lắc lắc nước trên tay, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Vì nó có màu xanh.”

Đường Bảo Quyển lại hỏi lại nó có màu xanh là sao.

Giang Thần Ngộ đáp: “Vì bạn gái cho nó đội nón xanh, nó tức đến nỗi tái xanh mặt mày."

Triển Cận đứng bên ngoài cũng không nhịn được mà bật cười. Giang Thần Ngộ từ bếp đi ra, tay chống vào khung cửa, tay kia chỉ chỉ vào Triển Cận, "Cậu, dẫn nhóc đó, ra ngoài mua đồ."

Triển Cận hỏi, "Mua gì?"

"Trứng gà, muối. Dưới lầu có siêu thị, biết đường không?"

"Ừ, đến đó tôi sẽ thấy."

Triển Cận nhận ra cậu bị phiền đến không chịu nổi, có chút buồn cười, quay sang vẫy tay với cô bé: “Nào, đi dạo siêu thị với anh."

Nói đến đi siêu thị, cô bé rất hào hứng, vui vẻ chạy đến, theo hắn ra ngoài.

Khu dưới lầu không lớn lắm, các tòa nhà xung quanh cũng gần giống nhau, đúng như Giang Thần Ngộ nói, siêu thị không xa.

Khi sắp đến nơi, Triển Cận thấy vài bóng người lắc lư ở giao lộ phía trước. Hắn khựng lại, đám người kia cũng đã thấy hắn, chụm đầu thì thầm một lúc rồi đi về phía Triển Cận.

Trong căn bếp chật hẹp, chỉ cần thêm một người thôi cũng sẽ khó mà xoay người. Tiếng cắt rau "cạch cạch cạch" vang lên đều đặn, cảnh tượng này làm cậu có chút quen thuộc. Suy nghĩ một lúc, tiếng dao dừng lại.

Con mẹ nó chẳng phải trông giống như cảnh vợ ở nhà nấu cơm, chồng dẫn con ra ngoài mua đồ hay sao?

Giang Thần Ngộ liếc nhìn con dao phay trên tay mình, trong chốc lát muốn ném nó đi. Đúng lúc đó, cậu nghe thấy bên ngoài có tiếng la khóc. Cậu nhận ra đó là giọng của Đường Bảo Quyển, liền xách dao chạy ra mở cửa.

"Anh ơi!" Cô bé ôm chầm lấy chân cậu.

Giang Thần Ngộ thoáng nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy mình cô bé: "Nói rõ ràng, có chuyện gì?"

Sau một hồi hỏi han mới hiểu được, hai người họ bị chặn đường, Triển Cận bảo cô bé chạy về trước.

Khu này vốn nổi tiếng phức tạp, hay có đám thanh niên không nghề nghiệp tụ tập quậy phá, đánh nhau, cướp giật. Triển Cận lại dẫn theo một cô bé, cả hai đều toát ra khí chất của người có tiền, lại ra ngoài vào lúc này, rất dễ bị theo dõi.

Giang Thần Ngộ thầm chửi thề, không ngờ tên mặt trắng này lại xui như vậy. Cậu ném Đường Bảo Quyển vào phòng, dặn nhóc ngoan ngoãn ở yên đó, quay vào tắt bếp, xách theo dao phay hùng hổ ra khỏi cửa, thậm chí dép lê dưới chân cũng không kịp đổi.

Cậu quen đường thuộc lối, chẳng mấy chốc đã tìm được nơi Đường Bảo Quyển nói. Từ xa, Giang Thần Ngộ thấy mấy bóng người cao lớn đứng vây quanh Triển Cận, đến gần liền biết bọn họ là ai.

Không phải du côn khu này mà là đám học sinh trường năng khiếu của 1m9.

"Mẹ nó!" Nhìn thấy Giang Thần Ngộ xách dao phay tiến tới, đám người kia bất giác lùi lại một bước, hoảng sợ trong vài giây: "Mày định làm gì?"

"Các người tới đây làm gì?" Giang Thần Ngộ cầm dao phay trên tay, ánh mắt sắc lạnh đầy uy hϊếp. Vẻ mềm mại ở nhà bỗng biến mất, thay vào đó là sự cứng rắn đầy sát khí, khí thế áp đảo.

Khác hẳn với đám lưu manh thông thường, cậu mang đến áp lực thật sự, vẻ điềm tĩnh pha chút tàn nhẫn, đủ sức khiến người khác phải dè chừng.

"Mày quản được sao?" Tên 1m9 kiên cường đáp lại, cố gắng tỏ ra cứng cỏi, nhưng không dám đến gần.

Lần trước không biết, lần này họ đã thăm dò tình hình, tên này chính là kẻ điên, có khi sẽ thật sự chém người.

Giang Thần Ngộ chắn nửa người trước mặt Triển Cận, lạnh lùng nhắc lại: "Lần trước tôi nói rồi, đừng kiếm chuyện với cậu ấy."

Không khí căng thẳng đến nghẹt thở, sắc mặt tên 1m9 cũng khó coi hẳn.

Đánh thì không muốn, nhưng cứ thế bỏ đi lại khiến cả đám trông có vẻ yếu thế.

Triển Cận kéo tay Giang Thần Ngộ, nói: "Các người muốn tìm tôi thì cứ việc, muốn kiếm chuyện, tôi sẵn sàng tiếp đãi."