Cái bóng của Triển Cận biến mất, Giang Thần Ngộ lẳng lặng ngồi dậy, nhanh chóng đứng lên lách khỏi đám đông. Ánh mắt Triển Cận thoáng nhìn theo bóng dáng đơn độc của cậu giữa đám đông, trông như một con sói lạc lõng giữa bầy.
Trong phòng vệ sinh, Giang Thần Ngộ khom người, vốc nước vỗ lên mặt, rửa sạch mồ hôi của Triển Cận lưu lại. Cậu còn lấy tay lau qua cổ, làn da nơi đó bị chà xát đến ửng đỏ, cổ áo cũng ướt đôi chút. Ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô cảm nhìn vào gương, một lúc sau mới đưa tay chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn.
Giang Thần Ngộ vốn rất giỏi kiềm chế cảm xúc, so với bạn bè cùng trang lứa thì điềm tĩnh hơn nhiều. Đã rất lâu rồi cậu mới có cảm xúc mãnh liệt đến vậy vì một ai đó.
Không phải là dấu hiệu tốt.
.
Sáng hôm sau, tầm hơn 7 giờ, Triển Cận bước vào lớp, đặt cặp sách lên bàn. Bên cạnh, Giang Thần Ngộ đã ngồi sẵn.
"Chào buổi sáng, bạn cùng bàn."
Giang Thần Ngộ: "Chào."
Tay Triển Cận đang kéo khóa cặp hơi dừng lại, nhướng mày nghiêng đầu.
Hơi lạ.
"Cậu ăn sáng chưa?"
"Ừm."
Mỗi khi Triển Cận nói chuyện, Giang Thần Ngộ chỉ đáp đơn giản là "Ừm" hoặc "Ờ", lãnh đạm mà bình tĩnh, chẳng khác gì cách cậu đối xử với các bạn học khác. Có chút gì đó kỳ lạ không nói nên lời.
Sau này Triển Cận phát hiện chỉ khi Giang Thần Ngộ vừa mới thức dậy, sự "kỳ lạ" này của cậu mới lộ ra. Nhưng mỗi lần bắt gặp ánh mắt suy tư tìm tòi của Triển Cận, Giang Thần Ngộ sẽ tỉnh táo ngay lập tức. Tiếp đến hắn sẽ quay mặt đi, vờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đối với hắn, phản ứng này có chút buồn cười.
Cuối tháng, học sinh lớp 11 bước vào kỳ kiểm tra tháng đầu tiên kể từ khi khai giảng. Kỳ thi tháng kết thúc cũng là lúc kỳ nghỉ đến. Giữa trưa, Triển Cận nhận được cuộc gọi từ cha mình. Vì công việc bận rộn, hai ngày nữa cha hắn sẽ đi công tác nên hôm nay muốn tìm hắn cùng ăn cơm để gắn kết tình cảm.
"Nghe nói con vừa kiểm tra tháng, làm bài thế nào?" Cha hắn vừa lật thực đơn vừa hỏi.
Triển Cận đáp: "Cũng ổn ạ."
"Không nên tự mãn, kết quả kiểm tra tháng chưa nói lên được gì đâu..." Cha hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt. Trên khuôn mặt nghiêm nghị đầy nếp nhăn của ông là sự uy nghi, ông quản lý con theo kiểu khuôn mẫu như đang chỉ đạo công việc.
Triển Cận cũng không hiểu sao cha lại nghĩ rằng hắn "tự mãn". Triển Cận cầm ly nước nhấp một ngụm rồi nhìn sang người phục vụ đang cầm bút đứng cạnh. Đặt tay lên bàn, đầu ngón tay gõ nhẹ hai cái, nói: "Cha, chúng ta gọi món trước đi."
Ăn xong, cha hắn phải ra sân bay để kịp chuyến bay. Trước khi đi, ông không quên dặn dò hắn rằng đừng lơ là việc học: "Cũng muộn rồi, về trường sớm đi."
Đứng cạnh xe, Triển Cận khẽ mỉm cười: "Con biết rồi."
Cha hắn chọn một nhà hàng gần trường để tiện cho hắn quay lại ngay sau "giờ nghỉ trưa". Nói ông không quan tâm hắn thì không đúng, nhưng cũng không hẳn là quan tâm, đến cả lịch nghỉ ông còn không biết.
Dù sao Triển Cận cũng chẳng phải kiểu người hay chấp nhặt, càng lười truy cứu về mấy vấn đề này.
Xe rẽ vào đường lớn, Triển Cận nhìn về phía cổng trường, con đường quanh trường vào ngày nghỉ trở nên hơi vắng vẻ. Hắn lướt qua cổng, ngồi xuống băng ghế ở trạm xe buýt gần đó, gió khá lớn, hắn kéo mũ áo hoodie lên, ôm lấy cánh tay chờ xe đến.
Không lâu sau, một chiếc xe buýt đến. Ngay khoảnh khắc hắn đứng dậy, trên tay đột nhiên cảm thấy mềm mại. Triển Cận cúi đầu nhìn xuống, thấy một cô bé chỉ cao đến đùi hắn, buộc tóc hai chùm, đeo một chiếc cặp sách nhỏ xinh.
Cô bé ngẩng đầu nhìn Triển Cận, khuôn mặt trắng trẻo cùng đôi mắt to tròn khiến hắn cảm thấy có chút quen thuộc.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, cửa xe buýt đóng lại, chạy đi.
Triển Cận: "?"
"Anh ơi." Cô bé lên tiếng: "Khi nào trường của các anh tan học ạ?"
Triển Cận ngồi xuống, bảo rằng trường của hắn hôm nay không học. Cô bé nghe xong trông khá thất vọng.
"Người nhà em đâu?" Hắn hỏi.
"Em tự đi ạ." Cô bé đáp: "Em bị lạc đường, anh có thể đưa em về nhà không?"
Tình huống này rất giống kịch bản lừa đảo bằng cách lợi dụng trẻ con. Triển Cận lấy điện thoại ra, hỏi cô bé có nhớ số điện thoại nhà không, nhưng cô bé nói không nhớ.
Hai người ngồi trên băng ghế, cô bé đung đưa chân. Một lát sau, Triển Cận hỏi cô có nhớ đường về không. Cô bé vui mừng hỏi hắn định đưa cô về nhà à.
"Không" Triển Cận đáp: "Anh đem em đi bán."
Cô bé chớp chớp mắt nhìn hắn.
Triển Cận búng nhẹ vào trán cô: "Đừng đi theo người lạ."
Sau đó, hắn bắt taxi đưa cô bé đến một khu dân cư cũ kỹ. Con đường bê tông ở đây gồ ghề, các cột điện dán đầy quảng cáo, thùng rác màu xanh tràn ngập rác, vương vãi ra cả bên ngoài bốc lên mùi hôi thối.
"Nhớ đường không?" Triển Cận hỏi.
"Nhớ ạ!" Cô bé tên là Đường Bảo Quyển, đầy tự tin trả lời: "Đến nơi em sẽ nhận ra ngay."
Triển Cận xuống xe, cô bé cũng nhảy xuống, vừa nắm tay hắn vừa hào hứng ngân nga. Hai người trông hoàn toàn lạc lõng giữa khu phố này. Họ đi tới một tòa nhà gạch cũ có màu vàng, cửa chính được chống bằng một cái thùng giấy. Cả hai đi vào mà không gặp trở ngại nào.
Leo tới tầng ba, cô bé thở hổn hển, buông tay Triển Cận ra, chạy đến trước cánh cửa gõ liên hồi. Triển Cận nhìn xung quanh một lượt, bước chậm đến sau lưng cô bé, dựa vào cạnh cửa.
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, cuối cùng người bên trong có vẻ đã phát bực, âm thanh mở khóa vang lên, cửa bật mở cái "rầm".
Triển Cận ngước mắt lên, rồi lập tức nhận ra tại sao lại cảm thấy đôi mắt của Đường Bảo Quyển quen thuộc đến vậy— chẳng phải đây là phiên bản thu nhỏ của Giang Thần Ngộ sao, chỉ là đôi mắt của Giang Thần Ngộ trông có phần mệt mỏi hơn.
Bên trong, tay Giang Thần Ngộ nắm chặt then cửa, trên người mặc chiếc áo thun và quần rộng thùng thình, nhờ có khung xương tốt nên dù có bận bộ đồ cực kì xấu vẫn có thể ra hình ra dáng. Khi vừa nhìn thấy Triển Cận, đầu óc cậu trống rỗng trong chớp mắt, không nghĩ rằng người này sẽ xuất hiện trước cửa nhà mình. Cậu gần như buột miệng: "Gì đây, đồ gay?"
Đường Bảo Quyển ngẩng đầu lên. Triển Cận duỗi tay bịt kín tai cô bé, nở nụ cười, giọng điệu nhẹ nhàng: "Chào, nhóc trai thẳng."
Giang Thần Ngộ: "..."
Cậu nhìn Triển Cận, rồi lại nhìn Đường Bảo Quyển, cô bé thì chớp mắt ngây thơ, cậu đau đầu đưa tay xoa nhẹ trán.
Căn phòng tuy không rộng rãi, nhưng lại rất sạch sẽ. Trên chiếc tủ gỗ có đặt một chiếc TV đang phát chương trình nào đó, nhưng không thấy điều khiển từ xa đâu. Ghế sofa màu xám có vài chỗ bị rách, Triển Cận tự nhiên như ở nhà ngồi phịch xuống.
Một tiếng vang nhỏ.
Giang Thần Ngộ đặt ly nước lên cái bàn trước mặt Triển Cận, sau đó ngồi xuống.
Cậu bắt đầu hỏi lý do tại sao Đường Bảo Quyển lại đi cùng với Triển Cận. Cô nhóc còn khá thông minh, có lý luận rõ ràng, kể lại từ trên xuống dưới, đại khái là cô nhóc đã bỏ nhà đi trốn nên tìm đến Giang Thần Ngộ ở nhờ, Giang Thần Ngộ muốn đưa cô trở về, cô liền ôm chân cậu mà gào khóc.
Giang Thần Ngộ ném cô bé vào phòng.
"À... cậu..." Giang Thần Ngộ ngồi bên cạnh Triển Cận, suy nghĩ một lúc rồi lịch sự hỏi: "Muốn ở lại ăn chiều không?"
Triển Cận: "Được."
Giang Thần Ngộ: "..."
"Sao vậy?"
"Không thể tỏ ra khách khí chút được không?"
"À... vậy cậu hỏi lại đi."
Giang Thần Ngộ lặp lại câu hỏi trước đó, trong đầu nghĩ rằng nếu Triển Cận từ chối, cậu có thể xuôi theo hắn.
"Cậu tự nấu à?"
"Ừ." Giang Thần Ngộ dựa người ra sau: "Cậu cũng thấy nhà tôi rồi, cũng không có gì ngon để đãi."
"Vậy nấu đơn giản thôi, tôi không kén chọn." Triển Cận đáp lại một cách khách khí.
Giang Thần Ngộ: "...Ăn xong rồi về có phải muộn rồi không?"
"Có lẽ." Triển Cận đáp: "Thế... ở lại ngủ một đêm chắc cũng không sao đâu."
Giang Thần Ngộ: "..."
"Người đồng tính các cậu đều như thế à?" Cậu hỏi.
Triển Cận: "Thế nào cơ?"
"Kiểu..." Giang Thần Ngộ hít sâu một hơi: "Tùy tiện qua đêm ở nhà người con trai khác."
Nhóc trai thẳng này có thành kiến lớn thật.
Triển Cận nằm trên sofa, gáy tựa vào lưng ghế, quạt trần phía trên quay chầm chậm, ánh sáng lọt qua hàng mi của hắn. Giang Thần Ngộ thấy yết hầu Triển Cận khẽ chuyển động, tiếng cười trầm thấp thoáng qua, cánh tay gác lên thành ghế, nghiêng đầu nhìn Giang Thần Ngộ.
"Đúng rồi, bọn tôi là đồng tính, sẽ ăn thịt người đó."
Âm cuối được nâng lên chui vào tai Giang Thần Ngộ, tay cậu run nhẹ, adrenaline* bùng lên khắp cơ thể. "Cạch" một tiếng bật dậy, nhìn hắn không thể tin nổi, giọng run run: "Đồ bẩn thỉu!"
*Adrenaline: là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú
Triển Cận: "?"
Dọa một chút thôi, sao bị nói là bẩn thỉu rồi?