Giang Thần Ngộ buông lỏng tay, Phan Vân Hi ngồi cách đó nhìn chằm chằm hắn, Triển Cận nói không có chuyện gì, khóe môi mỉm cười, phía sau dựng ngón tay lên, giơ ngón giữa.
Giang Thần Ngộ: "..."
Cậu túm lấy ngón giữa của Triển Cận, muốn bẻ ngược ra sau.
Thật tàn nhẫn!
Triển Cận nhận ra ý đồ của cậu, ngón tay luồn từng chút vào kẽ tay Giang Thần Ngộ, nắm chặt tay cậu.
Giang Thần Ngộ rút tay ra thử, không rút được, sợ dùng sức sẽ bị Phan Vân Hi phát hiện. Cậu ta chỉ cần quay đầu là có thể thấy mười ngón tay đan vào nhau ở phía sau. Cậu đành đen mặt ngừng giãy giụa, giả vờ tự nhiên, tách chân ngả người ra sau.
Mẹ nó, cái tên mặt trắng còn biết chơi chiêu này, thật không biết xấu hổ!
Dần dà, Giang Thần Ngộ đã chết lặng.
Tay tên mặt trắng này to thật.
Da lại còn mịn màng.
Cảm giác ẩm ướt từ lòng bàn tay truyền đến, cậu khẽ nhếch môi, thầm nghĩ, chẳng lẽ Triển Cận bị bệnh phong thấp.
Khi bộ phim kết thúc, ánh đèn trong rạp phim bật sáng, trên màn hình phát đoạn after credits, Giang Thần Ngộ đứng dậy đi vệ sinh. Trong nhà vệ sinh không có ai, cậu vừa xong việc, ngoái đầu lại liền thấy Triển Cận đang đứng ngay cửa.
"Cậu tới làm gì?"
Triển Cận: "Ngắm cảnh?"
Hắn bước vào mở vòi nước rửa tay, Giang Thần Ngộ cứ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.
"Định cảnh cáo tôi à?" Triển Cận chủ động hỏi.
Giang Thần Ngộ: "Hả?"
Triển Cận tắt vòi nước, nói: " "Không được tiếp cận Phan Vân Hi, không được có ý đồ gì với cậu ấy", không phải cậu định nói thế à? Hay tôi hiểu sai?"
Hắn dùng đầu ngón tay còn ướt khẽ chạm lên mu bàn tay Giang Thần Ngộ.
Giang Thần Ngộ phản xạ có điều kiện giơ tay né tránh nhưng cảm giác lành lạnh ở mu bàn tay vẫn còn đó, như sợi dây leo từ tay quấn quanh lên trái tim, đột nhiên siết chặt.
Cậu nhấc mí mắt, tiến thêm một bước, bình tĩnh nhìn vào mắt Triển Cận, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói: "Nếu cậu dám lợi dụng việc cậu ấy không biết gì để mà chiếm tiện nghi, tôi sẽ không tha cho cậu."
Cậu đã vượt qua khoảng cách an toàn thông thường, tiến vào lãnh địa thuộc về Triển Cận, tạo ra một cảm giác uy hϊếp rõ rệt.
Triển Cận không rời mắt cũng không lùi về sau, không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng.
Phan Vân Hi và Giang Thần Ngộ là hai kiểu người với vẻ ngoài hoàn toàn trái ngược. Một người trông giống như chú thỏ mềm mại vô hại, nhưng vừa mở miệng là sắc bén như gai, vô hình mà làm người khác tổn thương. Người còn lại thì trông như sói, vẻ hung dữ bày rõ bên ngoài nhưng thực chất lại như chú chó to xác chỉ biết nhe răng hù doạ.
"Sao cậu lại nghĩ vậy?" Triển Cận nghiêng đầu suy nghĩ: "Ừm... Tôi với cậu ấy, nhìn kiểu gì cũng thấy..." Hắn suy tư một lát: "Là tôi dễ bị chiếm tiện nghi hơn mà?"
Hắn không có vẻ gì là đang đùa, khiến Giang Thần Ngộ nghẹn lời.
Sự căng thẳng trong không khí bỗng tan biến.
"Cậu..." Giang Thần Ngộ nhìn với ánh mắt phức tạp.
Triển Cận: "Ừ?"
Giang Thần Ngộ: "Thôi."
Cậu quay người bước ra ngoài.
"Bạn học Giang." Triển Cận đi đến máy sấy tay, như chợt nhớ ra chuyện gì, nhắc nhở: "Hình như tay cậu dễ ra mồ hôi lắm đó."
Bước chân Giang Thần Ngộ thoáng lảo đảo một chút.
Một bộ phim dài hai tiếng, hơn phần nửa thời gian hai người cứ duy trì tư thế nắm tay mười ngón đan nhau, cánh tay vì vậy mà khó tránh khỏi tê mỏi, bàn tay cũng nhức. Triển Cận hong khô tay dưới máy sấy, lắc lắc vài cái rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Giang Thần Ngộ và Phan Vân Hi đã ngồi sẵn bên bàn ngoài tiệm trà sữa, họ còn gọi sẵn cho hắn một ly. Triển Cận cùng Giang Thần Ngộ đối mắt, ngồi xuống, cắm ống hút vào ly trà sữa bắt đầu uống.
Ba người ngồi cùng nhau, bầu không khí hơi kỳ lạ. Phan Vân Hi mở lời nói về bộ phim vừa xem, Giang Thần Ngộ không đáp lại, còn Triển Cận cũng không bận tâm lắm. Nghe Phan Vân Hi trò chuyện vài câu, hắn tự nhiên dẫn dắt câu chuyện hướng đến bản thân và Giang Thần Ngộ.
Triển Cận rất giỏi xem mặt đoán ý, khi cố tình tán gẫu cùng người khác, hắn có thể tự nhiên chuyển chủ đề theo ý mình mà không ai cảm thấy gượng gạo, tạo ra bầu không khí nhẹ nhàng thoải mái, nhưng không bao gồm Giang Thần.
Trên ngón giữa tay cậu có một vết sẹo nhỏ, Triển Cận thuận miệng hỏi thăm về vết sẹo này. Giang Thần Ngộ lập tức ngước lên nhìn hắn, yết hầu khô hốc nuốt khan một chút.
"Hả? Vậy sao?" Phan Vân Hi quay sang nói: "Tôi không để ý luôn ấy."
Trái tim Giang Thần Ngộ căng thẳng, sau đó ngả người ra sau ghế, nhét tay vào túi, ngón tay cái lướt nhẹ lên vết sẹo đó. Không hiểu sao mà thấy chột dạ, trên mặt vẫn giữ nét bình tĩnh: "Quên rồi."
Triển Cận khen rằng tay cậu rất đẹp.
Khóe môi Giang Thần Ngộ khẽ nhếch một chút.
Phan Vân Hi nhìn quanh một chút, bỗng nhiên nhớ ra: "Đúng rồi, A Ngộ, chút nữa cậu còn phải đi chợ mà, kịp không đó?"
Giang Thần Ngộ: "Ừ."
Triển Cận: "Đi chợ?"
"Đúng vậy." Phan Vân Hi nói: "Cậu ấy làm thêm. Trong nhóm của tôi, chỉ có cậu ấy là giỏi nhất, giờ đã tự mình kiếm tiền rồi—"
Giang Thần Ngộ hít sâu một hơi, cắt lời cậu ta: "Đừng có cái gì cũng nói ra."
Cậu không muốn Triển Cận biết mấy chuyện này.
Giang Thần Ngộ liên tục xem giờ trên điện thoại, có vẻ sốt ruột. Trước khi đi, cậu túm chặt cổ tay Triển Cận, dẫn hắn qua một góc, đè thấp giọng bên tai hắn: "Đừng có nói lung tung."
"Biết rồi." Triển Cận nghiêng đầu, hơi thở phả nhẹ vào tai Giang Thần Ngộ: "A Ngộ."
Hai chữ này vang lên đầy triền miên quấn quanh lấy Giang Thần Ngộ, khiến dây thần kinh của cậu như sắp bung ra.
"...Đừng có gọi kiểu đó." Cậu nghiến răng.
"Hiểu rồi, bạn nhỏ Giang." Triển Cận cười khẽ.
Nhóc trai thẳng đúng là hay làm quá lên nhỉ.
Giang Thần Ngộ: "..."
Sau khi cậu đi rồi, Phan Vân Hi hỏi Triển Cận bọn họ đã nói gì, Triển Cận chỉ bảo không có gì.
Phan Vân Hi hiểu tính chiếm hữu của Giang Thần Ngộ đối với mình, mà lần trước khi Triển Cận tặng thanh chocolate cho cậu ta mang hàm ý khá mập mờ, đó chính là dấu hiệu cho thấy hắn đang dần mở lòng.
Lần này cậu ta hẹn Triển Cận đi xem phim, cũng đã hiểu khá rõ về thái độ của Triển Cận đối với mình.
Chỉ còn lại hai người họ, Phan Vân Hi liếʍ khóe môi, cắn ống hút: "Mình đi dạo chút nha? Tầng này còn có phòng mật thất."