Chương 9

Chương 9

"Ta cùng Tiểu Điệp thổ lộ." Lạc Tử Thanh đang lúc Ngôn Minh Vũ giúp y tháo băng vải phía sau lưng thì mở miệng.

"Cái gì?!" Giang Dực kinh hô, "Thổ lộ? Tốc độ này cũng quá nhanh đi! Nàng đồng ý?"

"Khẳng định là đồng ý." Ngôn Minh Vũ xen mồm, "Mạc Điệp Ảnh cả ngày nhìn Tử Thanh liếc mắt đưa tình, không đồng ý liền quái."

"Đúng vậy, đồng ý." Lạc Tử Thanh gật đầu.

Kỳ thực y dùng cũng là nghìn bài một chiêu, mời Mạc Điệp Ảnh ăn bữa tối dưới ánh nến, sau đó lấy hoa hồng, lấy nhẫn. Mạc Điệp Ảnh lúc ấy giật mình ở nơi đó, phục hồi tinh thần lại liền một bên lau nước mắt quá mức kích động mà chảy ra, một bên gật đầu như gà con mổ thóc nói: "Ta nguyện ý."

"Trách không được ngươi mấy ngày nay không chịu hảo hảo dưỡng thương mà luôn chạy ra ngoài." Ngôn Minh Vũ tháo đi băng vải, vừa lòng gật đầu: "Thương thế của ngươi nhanh tốt, không cần lại trói băng vải."

"Ân ân ân, năng lực khôi phục của Tiểu Tử Thanh thực cường a, mới mấy ngày, miệng vết thương liền tốt." Giang Dực nhảy đến bên người Lạc Tử Thanh, đem một kiện sơ mi trắng ném đến trên người Lạc Tử Thanh, sau đó đỡ cằm, tấm tắc cảm thán.

Lạc Tử Thanh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, liền tròng lên quần áo, đứng dậy xuống lầu.

Dưới lầu Lương Thuận Thuận đang cần lao nấu cơm, Lạc Tử Thanh đi phòng bếp hỗ trợ rửa rau xắt rau.

Kỳ thật Ngôn Minh Vũ cùng Giang Dực đều thử qua hỗ trợ nấu ăn, nhưng giúp rất nhiều lần lúc sau đảo vội, cũng đều an phận ngồi ở phòng khách xem TV.

"Tử Thanh ca, đem muối cho ta." Lương Thuận Thuận luân phiên cào đồ ăn trong nồi.

"Đây." Lạc Tử Thanh đem chén muối nhỏ đưa cho nàng.

Lương Thuận Thuận gật đầu, duỗi ngón tay, ánh mắt lại không chú ý cái tay kia nàng lấy muối, kết quả tay kia không cẩn thận nắm đầu ngón tay của Lạc Tử Thanh.

Lương Thuận Thuận kinh ngạc quay đầu, tay cung nhanh thối lui, vành tai khẽ phiếm hồng.

Lấy lại bình tĩnh, Lương Thuận Thuận tiếp nhận chén sứ nhỏ, xoay người thêm muối, lại không ngừng ngắm Lạc Tử Thanh, thấy y vẫn như cũ ôn ôn nhu nhu cười, biểu tình không một chút biến hoá, không khỏi thất vọng quay ánh mắt đi.

Lạc Tử Thanh nhìn động tác của nàng, cảm giác có chút nuồn cười, chỉ là đầu ngón tay đυ.ng vào một chút, vì cái gì phản ứng lớn như vậy?

Y lắc đầu, lại nghĩ tới y xem qua rất nhiều tiểu thuyết vườn trường, nam nữ sinh đầu ngón tay tiếp xúc liền "tựa như điện giật" "tim đập gia tốc".

Chẳng lẽ khi đầu ngón tay tiếp xúc, ngón tay có chứa tĩnh điện, cho nên điện giật? Sau đó điện lưu thông qua trái tim, cho nên trái tim cũng bị điểm đến, cho nên gia tốc nhảy lên?

Ở trong lòng y nghĩ tư duy này phỏng chừng cả đời đều không nghĩ ra đáp án vấn đề, Lạc Tử Thanh lại như cũ cười đến ôn nhuận như nước, hỗ trợ bưng thức ăn.

Ở trên bàn cơm, Lạc Tử Thanh mở miệng: "Qua mấy ngày ta muốn cùng Tiểu Điệp đi ra ngoài du lịch, ước chừng hai tháng sau mới có thể trở về."

Ngôn Minh Vũ lấy một khối trứng gà to: "Hưởng tuần trăng mật a?"

"Hẳn là xem như hẹn hò đi." Lạc Tử Thanh đẩy đẩy mắt kính trên mũi.

"Đừng ở trước mặt nhân sĩ độc thân như ta mà tú ân ái." Giang Dự kẹp một khối thịt kho tàu, nhét vào trong miệng, dùng dư quang liếc mắt nhìn nữ sinh đối diện một cái, đang nhìn đến Lương Thuận Thuận đối với những lời này của hắn không có một chút phản ứng, thở dài một hơi.

Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực a!

Cao trung quý tộc Thiên Tường gần đây thường có thể nhìn thấy một đám người vây quanh nơi nào đó tự cho là không bị phát hiện khe khẽ nói chuyện: "Oa, Tử Thanh vương tử hảo ôn nhu!"

"Trời a, dắt tay dắt tay!"

"Tử Thanh vương tử cư nhiên có bạn gái, tan nát cõi lòng đầy đất..."

"Không phải còn có Đoan vương tử, Minh Vũ vương tử cùng Dực vương tử sao?"

"Ô ô~ chính là nhân gia thích nhất ôn nhu Tử Thanh vương tử~"

"Mạc Điệp Ảnh thật đáng ghét, cư nhiên đoạt đi Tử Thanh vương tử của chúng ta!"

Ở chỗ ghế dài của công viên, Lạc Tử Thanh đang cùng Mạc Điệp Ảnh ngồi tay nắm tay, bàn bạc có nên làm một bữa tiệc đính hôn long trọng.

"Chúng ta trước cử hành tiệc đính hôn, chờ đến thành niên liền hoàn thành thế nào?" Lạc Tử Thanh cong cong khoé mắt, cười đến dị thường tốt đẹp.

"Kia lại qua một năm chúng ta liền mười tám tuổi, trực tiếp nhảy qua đính hôn dùng một năm thời gian chuẩn bị hôn lễ thì tốt rồi. Tử Thanh ca, ngươi nói đi?" Mạc Điệp Ảnh dựa vào trong lòng ngực Lạc Tử Thanh, ngón trỏ tay phải của hai người tương khấu, nàng ngửa đầu nhìn về phía Lạc Tử Thanh.

Lạc Tử Thanh cúi đầu hôn hôn khoé môi nàng: "Hảo a, vậy nghe ngươi đi." Duỗi tay xoa xoa đầu Mạc Điệp Ảnh, Lạc Tử Thanh đem ánh mắt hướng phương xa: "Bất quá, ta tin tưởng hôn lễ một năm sau, Tiểu Điệp nhất định sẽ là tân nương đẹp nhất trên thế giới này."

"Đương nhiên!" Mạc Điệp Ảnh từ trong l*иg ngực Lạc Tử Thanh chạy ra, cười khanh khách ở trên một khối đất trống trong công viên, sắc váy hoả hồng cùng làn váy áo theo gió tung bay.

"Tử Thanh ca, có thể cưới được tân nương đẹp nhất trên thế giới này, là vinh hạnh của ngươi nga!" Mạc Điệp Ảnh đối với Lạc Tử Thanh cao ngạo giương đầu, giống một con thiên nga duyên dáng.

Lạc Tử Thanh cười khẽ, đứng dậy rồi hành một lễ tiết thân sĩ: "Có thể cưới đến mỹ lệ công chúa, là tại hạ may mắn, như vậy xin hỏi mỹ lệ công chúa điện hạ có vui lòng nhận cho đi ăn bữa tối?" Nói, hơi hơi nâng lên tay trái.

"Bản công chúa tiếp thu lời mời của ngươi." Mạc Điệp Ảnh cực kỳ công chúa đem tay đặt lên trên tay Lạc Tử Thanh.