Chương 7

Chương 7

"Tử Thanh ca, ngươi tỉnh!" Lạc Tử Thanh vừa mới tỉnh lại, liền nhìn thấy Mạc Điệp Ảnh đang đứng ở kế bên giường bệnh, vẻ mặt kinh hỉ nhìn y.

"Ân." Lạc Tử Thanh phần lưng bị thương, đành phải ghé vào trên giường, nghiêng đầu nhìn nàng. "Đây là bệnh viện?"

"Đúng vậy." Mạc Điệp Ảnh mắt có chút hồng hồng, giống như thỏ con, nhìn ra được nàng có bao nhiêu thương tâm.

"Bọn người Vũ đâu?" Lạc Tử Thanh nhíu nhíu mi, mấy người Ngôn Minh Vũ chắc chắn có tới đây, nhưng người đâu?

Khi y đang trên đường đi đến lớp, đột nhiên nhớ tới hôm nay giống như là cốt truyện chuyển biến, có một chậu hoa pha lê từ trên trời giáng xuống, rơi đến trên mặt đất, bắn ra mảnh nhỏ làm Mạc Điệp Ảnh vết thương chồng chất. Lương Thuận Thuận cũng bị thương, cánh tay cùng cẳng chân bị cắt mở, lại thiện lương đỡ Mạc Điệp Ảnh lên, các nam chủ và nam phụ tới, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lương Thuận Thuận bị thương nhưng còn ôn nhu săn sóc người khác, lại so với Mạc Điệp Ảnh vừa dơ vừa loạn tốt hơn nhiều.

Lạc Tử Thanh lập tức gọi điện thoại cho Mạc Điệp Ảnh, nhưng gọi lại thật lâu cũng không cơ ngừoi nhận. Y sốt ruột, liền chạy về hướng đường đi mà Lương Thuận Thuận và Mạc Điệp Ảnh đi, mới có một màn xả thân chắn pha lê, rốt cuộc, cũng xoát được độ hảo cảm không phải sao?

Mà cách đó không xa là Ngôn Minh Vũ, Giang Dực, Hoàng Phủ Đoan, Lương Thuận Thuận.

Lương Thuận Thuận bị thương, cánh tay cùng cẳng chân đều bị trầy da, nhưng nàng một câu đều không có nói, kiêm trì muốn nhìn Lạc Tử Thanh, làm cho độ hảo cảm của các nam chính lại tăng nhanh.

Sau khi đưa Lạc Tử Thanh đi băng bó tốt, Mạc Điệp Ảnh liền đem mấy người bọn họ đuổi ra khỏi phòng bệnh, chính mình ở lại chiếu cố Lạc Tử Thanh.

Giang Dực ở trong phòng ngây người trong chốc lát, có chút lo lắng vì Mạc Điệp Ảnh là một đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ nên có thể chiếu cố được người bệnh sao, vì thế liền lén lút ở ngoài phòng bệnh nhìn vào trong, kết quả khi trở về thần sắc dị thường quỷ dị.

"Ta vừa rồi nhìn thấy Mạc Điệp Ảnh hôn Lạc Tử Thanh." Giang Dực thần thần bí bí mở miệng.

Lương Thuận Thuận tò mò nhìn về phía Giang Dực. Hoàng Phủ Đoan lạnh lùng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Lương Thuận Thuận.

Ngôn Minh Vũ "Thiết" một tiếng: "Huynh muội bọn họ cảm tình tốt, ca ca rốt cuộc tỉnh, muội muội cao hứng nhào lên hôn một chút cũng không có sao." Nghĩ, hắn sờ sờ cằm, liếc nhìn Lương Thuận Thuận một cái - không biết nếu có một ngày bổn thiếu gia ngoài ý muốn té xỉu, lúc tỉnh lại, cô nàng này có cao hứng hôn hắn một chút hay không~~

Nhưng Ngôn Minh Vũ không hi vọng Lương Thuận Thuận dùng thân phận muội muội hôn chính mình.

Vậy dùng thân phận gì đây? ~~ Nữ nhân của hắn? Ngô, thân phận này dị thường thích hợp a. Ngôn Minh Vũ híp mắt cười.

"Không phải a!" Thanh âm Giang Dực càng thêm trầm thấp. "Tử Thanh còn hôn mê, hơn nữa, Mạc Điệp Ảnh không phải hôn chỗ khác mà là...... Chỗ này." Hắn dùng ngón tay chỉ chỉ miệng mình. "Phải, chỗ này. Hơn nữa khi hôn thì mặt đỏ bừng, bộ dáng như là...... Tiểu cô nương mới biết yêu."

"Chẳng lẽ Mạc Điệp Ảnh thích Tử Thanh?" Ngôn Minh Vũ oai oai đầu, "Nàng ngày thường hay ôm Tử Thanh không buông tay."

"Mạc gia cùng Lạc gia giống như đang thương lượng việc hôn sự, của Tử Thanh và Mạc Điệp Ảnh, Đoan, ngươi xem thế nào?"

Hoàng Phủ Đoan rốt cuôcj phản ứng lớn một chút, phun ra mười mấy từ: "Mạc Điệp Ảnh thích Tử Thanh, Tử Thanh cũng để ý Mạc Điệp Ảnh."

"Lưỡng tình tương duyệt?"

"A! Ta nhớ rồi, mấy ngày hôm trước Tử Thanh còn đem mấy người ở bên cạnh Mạc Điệp Ảnh điều tra một lần, có vài người trong ban nữ sinh đều bị Tử Thanh uy hϊếp chuyển trường." Ngôn Minh Vũ bừng tỉnh đại ngộ vỗ tay, "Chúng ta cùng Mạc Điệp Ảnh cũng coi như từ nhỏ liền quen biết, nàng gia thế gì đó cũng đều rõ ràng, như vậy, Tử Thanh liền cùng Mạc đại tiểu thư ở bên nhau đi!"

"Ân, Điệp Ảnh thực sự rất thích Tử Thanh ca." Thanh âm ngọt ngào của Lương Thuận Thuận vang lên, thanh âm cùng biểu tình đều là đối với bạn tốt quan tâm cùng chúc phúc, nhưng ở sau người tay lại gắt gao nắm chặt - Lạc Tử Thanh ôn nhu như vậy, Mạc Điệp Ảnh là đại tiểu thư nhà giàu cái gì cũng đều không hiểu như thế nào xứng có được?

Lương Thuận Thuận nhìn đến Hoàng Phủ Đoan, Ngôn Minh Vũ cùng Giang Dực đều tán dương gật đầu, rũ xuống mí mắt, che khuất đáy mắt sâu xa cùng nhất định phải được.

Lạc Tử Thanh là nam nhân tốt như vậy, không chặt chẽ chộp trong tay thì làm sao được?