Chương 30

Chương 30

Hoàng Phủ Đoan, Giang Dực, Ngôn Minh Vũ mấy người bọn họ hiện tại thực bực bội.

Nguyên nhân chính là La Diễm mang theo nam thê mới cưới đến bái phỏng bọn họ.

La Diễm chọn thời gian thật chính xác, tới ngay vừa lúc bọn họ tụ tập lại ở biệt thự, khiến bọn họ không thể không hoài nghi La Diễm có phải hay không chuyên môn chọn thời điểm bọn họ ở mà tới, không, có lẽ La Diễm chính là muốn đến vào thời điểm bọn họ ở nhà.

Bất quá La Diễm không phải đã từng nói qua muốn cưới Lạc Tử Thanh sao? Vậy mà liền cưới người khác nhanh như thế, thật là... Hừ.

Bọn họ nhìn về phía nam hài bên cạnh La Diễm, lớn lên sạch sẽ, nhưng nụ cười nhìn như thuần tịnh kia lại mạc danh lộ ra một loại ý vị câu dẫn dụ hoặc.

Nhìn là biết không đứng đắn, làm sao mà có thể so sánh được với Lạc Tử Thanh.

Nhắc tới Lạc Tử Thanh, các nam chính lại bắt đầu sốt ruột, hơn một tháng, không biết Tử Thanh trốn đến nơi nào, vậy mà một chút manh mối cũng không có, bọn họ đều muốn phát điên rồi.

Lạc Tử Thanh nhìn bộ dáng ba nam chính có chút gầy ốm, trong lòng cười thầm: Nhìn dáng vẻ này là thật thích y? Ha hả, cũng chỉ là nhìn vẻ bề ngoài a.

"La bang chủ, chúc mừng anh tân hôn yến nhĩ, chúc hai người bạch đầu giai lão." Ngôn Minh Vũ nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí công thức hóa.

La Diễm cũng không thèm để ý loại lời nói vừa thấy liền biết là có lệ này, duỗi tay ôm một bên bả vai của Lạc Tử Thanh: "Đây là vợ của tôi, Tề Thanh. Tiểu Thanh, đây là Hoàng Phủ bang chủ, Ngôn phó bang chủ, Giang trưởng lão."

Lạc Tử Thanh lễ phép mỉm cười với Hoàng Phủ Đoan Ngôn Minh Vũ Giang Dực, đứng đậy khom lưng: " Chào Hoàng Phủ bang chủ, chào Ngôn phó bang chủ, chào Giang trưởng lão."

"Ừ." Chỉ có Giang Dực đáp một tiếng, hai người khác cũng chỉ là gật đầu.

"Không biết... Lạc trưởng lão đâu rồi?" La Diễm xem nhẹ người thật ngồi cạnh bên người gã. Lạc trưởng lão, vẻ mặt khó hiểu dò hỏi vì sao không thấy Lạc Tử Thanh.

Sắc mặt ba nam chính càng kém.

"Sắc mặt của các cậu sao lại kém vậy?" La Diễm có chút hoảng sợ nhìn ba người, "Chẳng lẽ Lạc trưởng lão... đã xảy ra chuyện?"

Áp suất thấp chậm rãi vây lấy xung quanh ba nam chính, nhưng Hoàng Phủ Đoan lạnh lùng mở miệng: "Không có."

"Vậy là tốt rồi." La Diễm thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Xem các cậu gầy ốm thành cái dạng này, mấy ngày nay ăn không vô đi, Tiểu Thanh sẽ nấu cơm, để y làm bữa cơm cho các cậu đi."

"Thế nào cũng được." Hoàng Phủ Đoan chỉ nhìn Lạc Tử Thanh liếc mắt một cái, lại cúi đầu.

Lạc Tử Thanh lộ ra một nụ cười điềm mỹ với các nam chính, dứng dậy, đi vào phòng bếp.

Rất nhanh, từ phòng bếp truyền ra mùi thơm của thức ăn.

Mấy người nam chính ngửi thấy mùi thơm này, đều có chút sửng sốt, ánh mắt không có tiêu cự, vừa nhìn đã biết là lại hoài niệm chuyện gì.

Một lát sau, Lạc Tử Thanh bưng ra mấy đãi thức ăn đi ra, thần sắc y có chút ngượng ngùng: "Tôi làm không tốt, các anh không cần ghét bỏ."

"Sẽ không, Tiểu Thanh làm tốt nhất." La Diễm vẻ mặt hưng phấn, loại hưng phấn này là thật sự phát ra, bởi vì Lạc Tử Thanh làm đồ ăn quá ngon!!!

Lạc Tử Thanh nghe được câu nói của La Diễm, trên má nổi lên hai rặng mây đỏ.

Các nam chính đối với mùi hương đồ ăn tản ra ở trên bàn khịt mũi coi thường, dù ăn ngon đi chăng nữa nhưng có thể so sánh với Tử Thanh làm sao?

Bất quá sau khi bọn họ nếm thử một miếng, thần sắc đều hòa hoãn xuống.

Tề Thanh tuy rằng nấu không có ngon như Tử Thanh, nhưng cũng là rất không tệ.

Chỉ có nội tâm La Diễm ai oán: Lần này Lạc Tử Thanh vì để không cho các nam chính nhận ra, đè tấp trình độ nấu ăn, làm tâm gã thật buồn a~~~

Hôm nào nhất định phải kêu Tử Thanh làm thêm mấy bữa cơm cho gã. Lạc Tử Thanh mượn thế lực của gã, làm vài bữa cơm cho hắn cũng là hồi báo a. La Diễm yên tâm thoải mái nghĩ.

Tề Thanh bởi vì thẹn thùng, cho nên ăn rất ít, La Diễm cũng không ăn nhiều lắm, ngược lại là ba nam chính bởi vì trước đây vẫn luôn nghĩ về việc của Lạc Tử Thanh, mỗi ngày ăn rất ít, nên hôm nay ăn rất nhiều.