Chương 13

Chương 13

Mấy ngày liền, Lạc Tử Thanh cũng chưa về biệt thự, mà là vẫn luôn cùng Mạc Điệp Ảnh ở bên nhau.

Ngẫu nhiên ở trường học chạm mặt, Lạc Tử Thanh cũng đề phòng đem Mạc Điệp Ảnh giấu ra phía sau, làm các nam chính chỉ có thể cười khổ.

Mạc Điệp Ảnh biết Tử Thanh ca là bởi vì nàng mới cùng ba người kia qquyeets liệt, nàng cũng nghĩ tới đi tìm bọn người Hoàng Phủ Đoan đem loại quan hệ giằng co này đánh vỡ, nhưng trong lòng nàng lại có một thanh âm không ngừng nhắc đi nhắc lại: Tử Thanh ca nếu tiếp tục cùng bọn họ lãnh đạm như vây, y liễn sẽ chỉ bồi một mình ngươi..... Chỉ ở bên một mình ngươi..... Vì thế, nàng ích kỷ lựa chọn không nói lời nào, không làm gì.

Trong lòng có điểm áy náy lại có điểm mừng thầm, Mạc Điệp Ảnh nói với chính mình, chỉ bằng ngươi cũng vô pháp làm cho Tử Thanh ca cùng bọn họ hòa hảo trở lại a, cho nên ngươi cái gì cũng không làm mới là chính xác.

Nàng an tĩnh ăn đồ ăn mà Lạc Tử Thanh làm, chỉ hy vọng cả đười này vẫn luôn như vậy, vậy là tốt rồi.

________________________

Lạc Tử Thanh mới vừa làm xong cơm cho Mạc Điệp Ảnh, liền phát hiện máy tính truyền đến tin nhắn bên trong Ưng, mấy ngày nay bọn họ muốn đi càn quét một tiểu bang phái, bởi vì tiểu bang phái kia ỷ vào có La Sát bang chống lưng cho bọn hắn, thời điểm xung đột cùng một tiểu đội của Ưng, dùng hỏa lực cường đại đem những người của đội kia tiêu diệt.

Việc tiểu bang phái khıêυ khí©h Ưng cũng đã từng có phát sinh, nhưng ngày xưa những cái đó căn bản không cần bang chủ cùng trưởng lão ra mặt, chỉ là lần này cái tiểu bang phái này tập kích có thể là La Sát bang duy trì, thậm chí sai sử, sự tình kia liền trọng đại.

Lạc Tử Thanh thở dài, tháo xuống mắt kính xoa xoa huyệt thái dương, trưởng lão như y là quản lý chiến hậu cùng tình báo, lần này không đi cũng không được.

Nhắm mắt dựa vào trên ghế nghỉ ngơi trong chốc lát, Lạc Tử Thanh lại đeo mắt kính lên, đi đến trước cửa phòng của Mạc Điệp Ảnh, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

"Tử Thanh ca?" Âm thanh dò hỏi của Mạc Điệp Ảnh truyền đến, sau đó không đợi y trả lời, liền giẫm dép lê chạy chậm mở cửa cho Lạc Tử Thanh. Chờ nhìn thấy trong tay Lạc Tử Thanh cầm theo vali, đáy mắt nàng hiện lên hoảng sợ cùng vô thố: "Tử Thanh ca, ngươi đây là....."

"Tiểu Điệp, ta có chuyện rất quan trọng, phải đi ra ngoài mấy ngày." Lạc Tử Thanh nhìn thoáng qua quần áo đơn bạc của Mạc Điệp Ảnh, góc áo vì gió lạnh ở trên hành lang mà có chút bay lên xuống, nhẹ nhàng lay động, liền tiến lên một bước, buông vali trong tay, đem Mạc Điệp Ảnh đẩy vào phòng ngủ.

Tâm tình của Mạc Điệp Ảnh đã bình phục, nàng biết Tử Thanh ca không phải muốn rời bỏ nàng, liền mỉm cười. Nhìn đến Lạc Tử Thanh từ tủ quần áo của nàng lấy ra một kiện áo khoác phủ thêm cho nàng, còn giải thích nơi đó có bao nhiêu nguy hiểm, một nữ hài tử đi không thích hợp, cho nên mới không có mang nàng đi.

Mạc Điệp Ảnh gật đầu: "Tử Thanh ca, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ không có vấn đề."

Mạc Điệp Ảnh rất rõ ràng nếu chính mình cùng đi, chẳng những sẽ không trợ giúp được gì, có lẽ còn sẽ trở thành liên lụy. Cho nên tuy rằng trong lòng nàng vẫn luôn kêu gào cùng Tử Thanh ca vĩnh viễn ở bên nhau, nhưng lý trí nàng vẫn là áp xuống loại ý tưởng điên cuồng này.

Đây cũng là một điểm mà Lạc Tử Thanh thích Mạc Điệp Ảnh.

Mạc Điệp Ảnh, thế gia cao quý, bề ngoài mỹ lệ, nội tâm đơn thuần, nhưng cũng không thiếu một tia lương bạc mà con cái các đại gia tộc khắc vào trong xương cốt.

Nàng đơn thuần, nhưng cũng không đại biểu nàng thiên chân; nàng thiện lương, nhưng cũng không đại biểu nàng dễ lừa; nàng từ nhỏ liền nhận thức cùng được giáo dục chính là tinh anh, nàng căn bản không phải là cái loại tiểu thư có mỹ mạo nhưng lại uổng không có đầu óc.

Chẳng hạn như, hiện tại Mạc Điệp Ảnh có thể lý trí phán đoán ra nàng hiện tại nên làm cái gì, đương nhiên, phóng túng một chút vẫn là có thể.

Mạc Điệp Ảnh ngẩng đầu, hai tay vòng lấy cổ Lạc Tử Thanh, nàng mở miệng cầu xin: "Tử Thanh ca, hôn ta một chút được không?"

Lạc Tử Thanh nhợt nhạt cười, nhưng tươi cười này bất đồng với một mặt ôn nhu như dĩ vãng, mà là mang theo một chút nhàn nhạt hài hước.

Mạc Điệp Ảnh ngây dại, nàng chưa từng nghĩ Tử Thanh ca cười sẽ đẹp như thế..... Không, phải nói nàng chưa từng nghĩ tới Tử Thanh ca sẽ đẹp như thế, đẹp hơn so với bất luận kẻ nào mà nàng từng gặp qua.

Lúc nàng ngốc lăng một cái chớp mắt này, hơi thở Lạc Tử Thanh đã che xuống, bá đạo mà lại chuyên chú, cạy ra môi răng nàng, quấn quanh, mυ"ŧ cắn, khıêυ khí©h, ôn nhu mà quyến luyến.

"Như ngươi mong muốn." Thanh âm hơi trầm thấp của Lạc Tử Thanh mơ mơ hồ hồ truyền ra.