*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Buông mắt chăm chú nhìn tiểu Thao Thiết, trong mắt Tô Bạch có sự ôn nhu thương tiếc mà chính hắn cũng không chú ý tới, Mộ Thanh Giác không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng đột nhiên khó chịu, ánh mắt chợt lóe: “Nếu sư huynh không thích, không lấy cũng được, nuôi nó quả thực rất phiền phức.”
Tô Bạch sợ phiền phức, nghe vậy quả nhiên do dự mất một giây, bất đắc dĩ cuối cùng vẫn bị vật nhỏ vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu đánh bại, lắc đầu cự tuyệt.
Hai người kia đều biết, đây nghĩa là hắn định nuôi tiểu Thao Thiết.
“Nếu như vậy, sư huynh đặt tên cho nó đi.”
Cũng phải, nói chung không thể cứ kêu Bảo Bảo Bảo Bảo mãi, cảm giác cũng quá kỳ quái.
Đặt tên ấy à, tên phải hay thật sự là siêu phiền a <——– Tô Bạch ngu khoản đặt tên cảm thấy bản thân lại sắp phải hy sinh một số lượng lớn tế bào não.
Trong truyện nam chính chỉ gọi nó là Thao Thiết, hình như không hề đặt tên mới, ca ca tên Thôn Thiên, vậy đệ đệ… Thao Thiết, Bảo Bảo, có thể tìm kiếm thiên tài địa bảo… Có!
Hai mắt Tô Bạch sáng lên, cúi đầu nói với vật nhỏ kia: “Đào Bảo.” Vật nhỏ ‘ngao ô’ một tiếng, cũng không biết là có nghe hiểu lời mẫu thân nó không, ngửa đầu cười ngây ngô.
“Đào Bảo? Tên rất hay.” Mộ Thanh Giác nói, Tô Bạch chột dạ một cách khó hiểu, mẹ nó, hiện giờ sẽ không có ai tới tố cáo ta xâm pham bản quyền, sợ cái lông a!
Hắc Bào Lão Nhân cũng gật đầu tỏ vẻ vừa lòng, cuối cùng nói với Mộ Thanh Giác: “Phải tận lực tu luyện công pháp trong Tu Di giới, nó càng thích hợp với ngươi hơn là tu luyện công quyết của Vô Thượng tông, trong khoảng thời gian ngắn ta sẽ không rời khỏi đây, khi nào rảnh các ngươi có thể tới tìm ta.”
Nghe lời này, Mộ Thanh Giác nhìn chằm chằm người nọ, trong mắt là suy ngẫm: “Vì sao lại giúp ta?”
Hắc Bào Lão Nhân lâm vào trầm tư, trên mặt hiện ra thần sắc phức tạp, thật lâu sau than khẽ: “Ngươi và ta có chút quan hệ.” Ánh mắt kia tuy nhìn Mộ Thanh Giác, tiêu cự lại không đặt trên người y, giống như đang xuyên qua y
mà nhìn một người khác.
Quan hệ? Tô Bạch trong lòng vừa động, nam chính là con trai của tiền nhiệm Ma tôn Mộ Liên Thành, nếu Hắc Bào Lão Nhân có chút quan hệ với y, chỉ sợ là có quen biết Mộ Liên Thành, hơn nữa xem ra quan hệ cũng khá sâu xa, nói vậy lão cũng đã nhận ra thể chất và lai lịch của nam chính, chỉ là không biết vì sao lão không nói thẳng với y?
“Ngươi biết lai lịch của ta.” Hai mắt Mộ Thanh Giác sáng quắc, không phải nghi vấn mà là khẳng định.
Hắc Bào Lão Nhân lại không mở miệng, nhìn sắc trời, thản nhiên nói: “Các ngươi phải trở về rồi, Thôn Thiên.”
Thôn Thiên bên chân nhanh chóng biến thành một thiếu niên tinh xảo, mi mục tuấn tú, mắt sáng như trăng rằm, mềm mại nhẹ nhàng gọi: “Chủ nhân.”
Bước chân Tô Bạch đang muốn rời đi khựng lại.
“Hầu hạ ta thay quần áo.”
Tô Bạch:
⊙o⊙!
Emma, không được, máu mũi sắp phun ra rồi, cho dù là một tên trạch nam thẳng tăm tắp, Tô Bạch cũng không thể ức chế được mà hiểu sai, nhân – thần thú ấy à, chủ tớ ấy à, quả thực rất tiêu~ hồn~, tinh xảo xinh đẹp thụ với phúc hắc quỷ súc niên thượng công, lại nói giữa ban ngày ban mặt mà lại khó dằn nổi tuyên
· da^ʍ, không thể chờ chúng ta đi rồi nói sau sao?
Có lẽ là ánh mắt hắn quá rõ ràng, nội dung phong phú, Hắc Bào Lão Nhân luôn luôn thanh tâm quả dục cũng bất giác cảm thấy một sự ác ý mờ ám, ma xui quỷ khiến giải thích thêm một câu: “Ta muốn đi ngâm nước linh tuyền.”
Biết mà biết mà, Tô Bạch gật đầu, nam nhân mà, ta hiểu chứ, trong não mở ra hình ảnh nam nam, các loại hình ảnh hương diễm hạn chế trẻ em dũng mãnh phun trào, suy nghĩ giống như con ngựa hoang bị bệnh trĩ ở thảo nguyên lớn trong sa mạc Marat vung móng chạy như điên. Gió xuân thổi cánh hoa bay đầy trời, nước ôn tuyền bốc hơi mờ mờ ảo ảo, tiểu thụ xấu hổ chậm rãi đi ra trong làn nước ấm, tiểu công lãnh khốc cuồng huyễn khốc bá duệ cởϊ qυầи áo, tà mị cười với tiểu thụ: “Bảo bối, có vừa lòng với chỗ ngươi vừa thấy không?” Sau đó nhanh như hổ đói vồ mồi, ôm lấy tiểu thụ thế
này
thế nọ rồi lại thế nọ thế kia.
Trong lòng hắn nghĩ này nọ, chân cũng bước theo Mộ Thanh Giác rời đi, ở trong mắt người khác chính là hắn đang ngưng mắt trầm tư, Mộ Thanh Giác tưởng hắn đang lo lắng về chuyện vị Hắc Bào Lão Nhân lai lịch không rõ kia liền khuyên: “Sư huynh không cần phiền lòng, vừa rồi ta có xem qua Tu Di giới, bên trong thật sự không hề thiếu các loại bảo vật, mặc kệ
người nọ có âm mưu gì, chúng ta vẫn là buôn bán có lãi.”
Chỉ có ngươi là buôn bán có lãi thôi, ta là lỗ hoàn toàn đó, không hiểu sao tự nhiên có thêm đứa con kìa! Ngươi có biết nuôi dưỡng một đứa trẻ là việc có tính khiêu chiến cỡ nào không? Ngươi có biết loại sinh vật ngoài hành tinh như trẻ con khóc lên có bao nhiêu hung tàn không!
Mang
tâm tư ác độc mình không được tốt người khác cũng đừng mong sống tốt, Tô Bạch ra vẻ nghiêm túc nói: “Ngươi đừng mừng vội, nếu công pháp này hữu dụng, trở về phải tăng cường luyện tập, sớm ngày tiến vào nội viện.” Nếu ngươi không tiến vào nội viện, cốt truyện không cách nào triển khai được, dù sao hậu sơn của nội viện còn chôn
giấu một cái bí mật lớn chờ ngươi đi đào lên đó.
Trong lòng Mộ Thanh Giác chấn động, thu liễm tâm tư nói: “Là ta đắc ý vênh váo, đa tạ sư huynh nhắc nhở.” Không khỏi tự trách bản thân tâm tính lỗ mãng, việc nhỏ đã như vậy sao có thể làm nên đại sự, xem ra đạo tâm của mình còn chưa đủ vững vàng, nếu không có sư huynh nhắc nhở, chẳng phải đã trở thành một tai họa ngầm sau này?
Hừ, anh bạn, đấu với ta ngươi còn non lắm.
Ra khỏi rừng cây, Tô Bạch dặn nam chính vài câu phải tu luyện thật tốt, hai người tách ra, vận khởi pháp quyết, dưới chân sinh ra gió, thời gian chỉ một chén trà nhỏ đã về tới Hạo Nguyệt Phong.
Vừa xuống đất Đào Bảo vui sướиɠ ‘ngao ô’ một tiếng, từ trong lòng Tô Bạch nhảy ra, lăn lộn trên mặt đất, ừm, không biết có phải Tô Bạch lỗi giác hay không, cứ cảm thấy lúc gần đi Mộ Thanh Giác giống như nhìn chằm chằm Đào Bảo vài lần, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ nam chính và linh thú của hắn thực sự có cái cảm giác khó hiểu nào đó? Thật đúng là tình cảm nhân thú chưa…
Đợi đã, vì sao gần đây ta cứ hay suy nghĩ mấy cái lung tung này a, tiết tháo quân(*), tiết tháo quân, đừng đi mà! Ngươi hãy nhìn bàn tay Nhĩ Khang(**)
vô cùng đau đớn của ta a!
“A ô.” Suy nghĩ của Tô Bạch bị âm thanh bên tai làm gián đoạn, vừa quay đầu liền thấy sân viện bừa bãi, linh hoa linh thảo hắn gieo trồng lúc này đều đang tơi tả nằm rạp trên mặt đất, một bộ dạng vừa bị cường bạo!
“Mẫu thân, đói đói.” Đào Bảo mang bộ lông đầy bùn đất chạy về cọ cọ
Tô Bạch, chỉ thấy y bào trắng như tuyết không nhiễm một hạt bụi nhỏ trong nháy mắt biến thành màu trắng pha đen!
Kiềm chế xúc động muốn bóp chết vật nhỏ kia, dùng một tay xách nó giơ lên trước mặt, một người một thần thú đối diện, mặt than Tô Bạch lấy ngón tay chọt chọt hai má Đào Bảo: “Chỉ biết ăn thôi.” Vật nhỏ đáng thương kia còn tưởng mẫu thân đang chơi trò chơi với mình, ngốc nghếch cười: “Chơi vui, mẫu thân, chơi vui!”
Tô Bạch ghét bỏ nhìn Đào Bảo, đi đến hậu viện, ‘vèo’ một tiếng ném nó vào trong hồ, “Tẩy rửa sạch sẽ mới được lên.” Xoay người vào phòng, vừa tìm thấy mấy khối điểm tâm vị sư đệ nào đó đưa tới đã nghe tiếng hoan hô non nớt: “Thơm quá, Bảo Bảo đói đói, mẫu thân, Bảo Bảo muốn ăn!” Một trận gió quét tới, vật nhỏ cả người ướt sũng nhảy lên ôm lấy điểm tâm không chịu buông.
Vừa ăn vừa nhìn phản ứng của Tô Bạch, hai má phình ra, giống hệt một con hamster lớn, Tô Bạch nhìn nó thú vị vô cùng, nghĩ thầm đứa con nhặt được này cũng khá tốt, cơ mà hình như có chuyện gì đã quên nói với nó, là chuyện gì ta?
Vì cùng là đệ tử mới nhập môn, lại đều là đồ đệ của Minh Thành nên Điền Doanh Doanh, Hà Thanh và Mộ Thanh Giác cùng ở sân sau viện của Minh Thành. Ngày hôm nay đã có nhiều việc xảy ra, Mộ Thanh Giác đầy một bụng suy nghĩ chỉ vùi đầu đi đường, nhất thời không chú ý tới thiếu nữ mặc y phục hồng phấn chờ ở ven đường. Điền Doanh Doanh gọi vài tiếng y cũng không nghe thấy, tiếp tục đi mà không quay đầu lại. Thiếu nữ cắn môi, trên mặt giống như vừa xấu hổ vừa ảo não, miệng thầm oán vài câu, oán hận giậm chân phất tay áo bỏ đi.
Lúc nãy không có thời gian nên chỉ nhìn lướt vài lần, hiện tại xem lại Tu Di giới thật kĩ, Mộ Thanh Giác mới phát hiện trong đó thực sự chứa rất nhiều thứ tốt, chỉ riêng lá bùa và đan dược cũng đã chất thành đống. Bùa và đan dược vốn là những vật phụ trợ quan trọng của người tu chân, có lá bùa dùng để công kích kẻ địch, có loại dùng để giúp tu sĩ bình an vượt qua thiên kiếp, có cái có thể hàng yêu trừ ma, còn có một số lá bùa cao cấp có thể ở lúc quan trọng cứu mạng người sử dụng. Về phần đan dược tốt, đừng nói ở thế tục, ngay cả ở tu chân giới cũng là khả ngộ bất khả cầu. Một viên đan dược thượng phẩm có thể khởi tử hồi sinh hoặc giúp tu sĩ tăng tốc độ tu luyện, thậm chí cải thiện thể chất. Mà bây giờ trước mắt y đang hiện ra rất nhiều thứ quý hiếm mà y thậm chí chưa từng nghe qua tên, có thể khẳng định, chỉ cần tùy tiện lấy ra một hai thứ trong đó cũng có thể khiến người người thèm khát.
Còn chưa nói đến trong một góc còn để đủ các loại pháp bảo pháp khí cấp cao, cái nào cũng có thể làm cho người ta điên cuồng theo đuổi, nếu để người khác thấy được, chỉ sợ không một ai không bị thứ này hấp dẫn.
Không, có người có thể. Nghĩ đến đây đôi môi mỏng của Mộ Thanh Giác khẽ cong lên, trong ánh mắt thâm thúy hiện lên chút ấm áp, sao y có thể quên, Tu Di giới này chính là sư huynh không chút do dự tặng cho mình. Thật hiếm hoi mới có kỳ ngộ này, mà hắn lại chẳng có chút gì để tâm đến Tu Di giới khiến người ta thèm nhỏ dãi, sư huynh chính là như thế, làm cho người khác vừa kính trọng vừa bội phục.
Một bên tùy ý xem Tu Di giới, một bên nhíu mày suy tư, sư huynh đối tốt với ta như vậy, ta có chết muôn lần cũng không báo đáp hết, tuy biết tính cách sư huynh cao thượng nhưng dù sao vẫn muốn tìm cách đưa một hai thứ trân bảo gì đó cho huynh ấy, tốt xấu cũng là tâm ý của ta, chỉ là không biết sư huynh thích cái gì, nếu mạo muội đem tặng mấy thứ tục vật không phải là vấy bẩn sư huynh hay sao? Thôi, việc này còn phải suy nghĩ thêm, không thể nhất thời vội vàng được.
Mấy bộ công pháp lớn lớn nhỏ nhỏ được khắc trên mấy thẻ
ngọc trong Tu Di giới có khoảng hai, ba mươi bộ, nội dung bao quát lớn, đan tu, đạo tu, thậm chí còn có một hai bộ gì đó là về ma tu. Mộ Thanh Giác không khỏi phỏng đoán lai lịch của Hắc Bào Lão Nhân này ra sao, xem tình huống hôm nay thì có vẻ có chút quan hệ sâu xa với tổ tông của ta, trên người lão giả kia rõ ràng là hơi thở mà kiếm tu mới có, từ xưa chính tà đối lập, sao ông ta lại cất chứa mấy thứ công pháp ma tu đó? Mà những công pháp ma tu này
không biết chỉ là do trùng hợp hay có liên quan gì đến lai lịch của ta?
Xem tiếp nội dung ghi lại trong thẻ
ngọc, công pháp tinh diệu, tuyệt đối không phải vật tầm thường.
Theo bản năng nổi lên tâm cảnh giác với người nọ, áp chế nghi hoặc trong lòng, Mộ Thanh Giác quyết định lấy tĩnh chế động, dù sao đi nữa, người này trước mắt không có ác ý.
Chọn ra một bộ công pháp kiếm tu trong đống thẻ ngọc, Mộ Thanh Giác nhớ tới lúc trước khi chia tay sư huynh tha thiết dặn dò, lập tức khoanh chân ngồi xuống, thổ nạp luyện khí, ngừng mọi suy nghĩ, trong giây lát liền thấy lòng trong sáng.
~Hết chương 12~
(*) Tiết tháo quân: kiểu như gọi Mr. tiết tháo (ngài tiết tháo) đó.^^~
(**) Bàn tay Nhĩ Khang
(Nhĩ Khang thủ):