🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Khu rừng sâu xanh thẳm, chim muông hót líu lo, khung cảnh rất yên bình. Những áng mây trên trời cao cứ thế nhẹ nhàng trôi trên nền xanh tươi mát. Dọc theo dòng suối róc rách xinh đẹp, nước trong vắt, còn có thể nhìn thấy những chú cá tung tăng bơi lội. Một nơi thoải mái, đẹp đẽ như này thì ngồi hóng mát, chụp ảnh hay vẽ tranh đều thích hợp hết, giúp người ta thư giãn sau mỗi lần mệt mỏi.
Nhưng đó là đối với ai đang mệt mỏi thôi chứ đối với hai con người đang sợ hãi này thì không. Hai người một nam một nữ vẫn cứ chạy, chạy mãi, đến gần bờ suối rộng thì mới dừng lại. Cả hai chỉ biết gục mình mà thở dốc, cơ thể đầy vết xước do các cành cây gai xoẹt qua trên đường chạy, đôi chân vốn đi dép nên giờ cũng chảy máu không ngừng, kèm theo cả cái đầu gối đỏ lên từ lúc nào.
Cúi mình, cả hai đưa tay uống tạm lấy từng ngụm nước suối cho đỡ khát. Chạy cũng được nửa ngày rồi, họ chạy chẳng hề ngừng nghỉ nên giờ đã quá mệt mỏi. Nhìn quanh.
"Nãy giờ...hộc hộc...hình như chẳng ai đuổi theo chúng ta..." Cậu trai mệt nhọc mà nói.
".... Em....Em mệt quá rồi....mình...mình..nghỉ tí đã... " Cô gái mặt đỏ lên vì mệt.
"Em là người lôi anh chạy mà, sao giờ kêu nghỉ rồi, đám đó tìm được đến tận làng là đủ biết như nào rồi đấy. " Cậu dọc theo bờ suối mà xem xét xung quanh.
"A, hay trốn tạm vào kìa đi, tạm nghỉ chút chứ em mệt lắm rồi!" Cô chợt nhìn thấy một cái hang nhỏ vốn khuất bóng dưới những tán cây lớn bên kia suối, nếu không tinh mắt thì sẽ chẳng nhìn thấy nó đâu.
Đồng ý, cả hai lội qua dòng suối rồi đến chui vào trong hang. Cuối cùng cũng được ngồi nghỉ, hai người đã quá mệt mỏi rồi. Nhìn những vết thương, cậu trai nhanh chóng xé áo ra rồi buộc tạm lại, sơ cứu kịp thời cho những vết thương. Nhìn vậy, cô gái cũng xé một phần chiếc váy của mình ra mà băng tạm. Phía bên ngoài bỗng phát ra tiếng của một số người lạ.
"Bên này chẳng thấy đâu, mau qua kia đi!"
"Tôi đi hướng này, mấy cậu qua cả bên trái nữa, lục soát cho kĩ!"
Nghe vậy, cả hai giật thót mình, vội vàng bịt miệng mình lại, nép mình vào sâu trong hang, bằng mọi giá không phát ra tiếng động.
Tiếng người cũng xa dần rồi mất hẳn, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy là tạm ổn rồi, nghỉ ngơi đi rồi đi tiếp!" Cậu trai thở dài.
"Hi vọng mọi người trong làng không sao!"
"Không chỉ người trong làng mà cả những người khác nữa, Mika với Miko, hai nhóc còn nhỏ, không nên bị cướp mất tương lai." Phải rồi, điều cậu đau lòng nhất chính là Mika và Miko, tước đi cơ hội học đại học của hai bé con, giờ ít nhất cũng đừng để bé mất nốt những tương lai khác.
Mệt mỏi, cả hai cứ vậy mà thiêm thϊếp giấc nồng, chìm dần vào giấc ngủ sâu. Xem ra cả hai chưa biết có mối nguy hiểm đang chờ bên ngoài.
======
"Tuyết Nhi! Dậy! Tuyết Nhi! Dậy mau!" Cậu trai lay động cô gái vẫn còn đang say ngủ.
"Ưʍ...gì thế?" Cô gái nheo mắt, đưa tay dụi dụi.
"Có gì đó không ổn!" Cậu nói nhỏ với vẻ mặt lo lắng.
"Sao lại không ổn?"
"Quá im lặng!"
"Im lặng?" Tuyết Nhi ngó nhìn bên ngoài. Ngoài trời đã về khuya, trên trời là vầng trăng tròn đang toả sáng, xung quanh là hàng ngàn những vì sao lấp lánh. "Khuya rồi, im lặng là đương nhiên, anh sao vậy Phong Bạch?"
"Im. Im lặng một cách vô lý. Trước sống ở làng, anh đã không ít lần cùng mọi người vào trong rừng này, đêm xuống là cú mèo sẽ kêu, vang khắp khu rừng. Khoảng một lúc trước anh còn nghe, giờ im bặt cả rồi. Kể cả những con thú về đêm cũng không thấy bóng dáng." Phong Bạch nói.
"Anh lo thái quá rồi, có thể con cú đã đi chỗ khác, còn lũ động vật cũng đâu có săn gần đây." Tuyết Nhi thở dài.
"Em quên chúng ta bỉ thương sao? Máu sẽ dẫn dụ thú ăn thịt nhưng sao lại không thấy con nào?"
"Phong Bạch, có thể nó không ngửi thấy. Giờ tối rồi, mình nên ra ngoài di chuyển đi chỗ khác trước khi bị đám nam chính đuổi tới!" Tuyết Nhi liền ngó nhìn ra bên ngoài hang nhỏ mà quan sát.
Phải rồi, mấy cái điều đó theo cách giải thích của Tuyết Nhi thì đúng là hợp lý, nhưng sao cậu cứ cảm thấy lo lắng vì cái sự im lặng này chứ? Im lặng khiến cậu sợ hãi.
Tuyết Nhi liền vẫy tay gọi Phong Bạch ra ngoài. Bên ngoài chỉ cây cối được ánh trăng chiếu sáng lung linh, dòng suối vẫn róc rách chảy, trăng sáng rọi khiến suối lấp lánh ánh bạc. Mọi thứ xung quanh nhìn như một giấc mơ vậy, đẹp đẽ khiến người ta bị chìm đắm.
"Phong Bạch, anh thấy đấy, có gì đâu? Anh cứ lo xa." Tuyết Nhi chống hông nói.
Phong Bạch lúc này mới chịu ló đầu ra khỏi hang. Ngó quanh một hồi chẳng thấy cái gì, cậu an tâm mà bước ra bên ngoài.
"AH!!"
Một cú đá mạnh bất ngờ vào lưng cậu, Phong Bạch ngã nhào về phía trước. Tuyết Nhi giật mình, vừa quay người lại thì nhận ngay một cú đấm. Tuyết Nhi là con gái nên cú đấm cực mạnh này đã khiến cô ngã lăn đến gần bờ suối.
"Cái quái... Ah!" Phong Bạch tính gượng dậy liền bị túm chặt tóc, kéo đứng lên. Tuyết Nhi vừa mới ngóc đầu lên thì bị đạp mạnh xuống, bờ suối chỉ toàn đá nên đã khiến đầu cô chảy máu mà bất tỉnh.
"Tuyết Nhi!" Phong Bạch hét lớn, ngay lập tức tóc bị giật mạnh một cái.
"Em nên lo cho mình trước đi đã chứ!"
Phải rồi, cậu đã bị tóm lại. Sau bao nhiêu lâu chạy trốn, dù có trốn thế nào cậu cũng bị bắt lại thôi. Kim Đinh túm chặt tóc cậu một hồi mới thèm buông tay ra, đổi lại là ôm lấy eo cậu, đỡ cho cậu khỏi ngã.
"Các anh...làm sao biết?" Có thể đoán được lí do nam chính phát hiện ra cậu nhưng Phong Bạch vẫn muốn hỏi.
"Dù em có ở chân trời góc bể, bọn này vẫn sẽ tìm được em thôi. Em đi chơi lâu quá chẳng chịu về nhà, bọn này lo cho em lắm đấy biết không?" Bạch Kim dẫm chân lên mặt Tuyết Nhi đang bất tỉnh, hắn không chút thương tiếc mà ấn mạnh lên khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô.
"Tuyết Nhi!" Phong Bạch chẳng nỡ lòng nào để cho hắn đạp lên cô như thế. "Xin các anh, làm ơn... Xin đừng làm hại cô ấy!"
"Hửm? Cô ta là người xấu khi dám dụ dỗ em đi chơi như thế." Thẩm Ngọc Dương đến gần bên cậu, vuốt ve khuôn mặt cậu. "Mềm thật, nhưng em đi ra ngoài lâu quá nên nó không còn sạch sẽ chút nào cả. Bụi đầy mặt sẽ rất bẩn."
"Phong Bạch, em không nên chơi với kẻ xấu, cô ta sẽ làm hại em!" Kim Đinh cúi đầu, hôn lên cổ của cậu, sau đó lại cắn rồi mυ"ŧ, để lại hàm răng và dấu đỏ. "Trên cơ thể em ám mùi kẻ khác, thật kinh tởm."
"Các người...các người mà có quyền nói kinh tởm sao?" Phong Bạch vùng mình ra khỏi tay hắn mà gào lên. "Tuyết Nhi là người xấu? Mấy người có chứng cứ gì mà nói cô ấy xấu?" Phong Bạch tiến thẳng đến trước mặt Bạch Kim, dùng hết lực mà đẩy hắn ra khỏi Tuyết Nhi. "Anh tránh xa cô ấy ra!"
"Phong Bạch, xem ra em bị chiều hư rồi. Cô ta vậy mà dám làm em mất trí như vậy, quả nhiên không phải người tốt." Bạch Kim mặt lạnh mà nói.
Phong Bạch ôm chặt lấy người của Tuyết Nhi, cả người run rẩy. Cả ba nam chính như đem khí âm lạnh lẽo làm bao trùm lấy khu rừng này. Khoan... Ba nam chính?
"Bọn tôi đã cất công đến tìm em, cô ta vậy mà thả thú ngáng đường, chẳng phải là người xấu đang có ý đồ với em sao?" Nghe Thẩm Ngọc Dương nói vậy, Phong Bạch liền chắc chắn phán đoán của mình là đúng. Thú vật trong rừng vậy mà im lặng đến kì lạ, không thấy bóng bất cứ một con nào đi qua suối, bị nam chính bắt lại, cậu liền đoán ra ngay lũ nam nhân này đã động tay động chân đến đám thú đấy rồi.
"Ý đồ? Ý đồ của cô ấy là bảo vệ tôi!"
"Bảo vệ? Cô ta làm gì chịu bảo vệ em? Nghe cho kĩ đây! Chỉ có chúng tôi yêu em thì mới có khả năng bảo vệ em. Cô ta chỉ là kẻ xấu muốn hãm hại em thôi!" Kim Đinh lớn tiếng mà nói.
Hãm hại? Phong Bạch nghe mấy câu nói quái quỷ các nam chính không chỉ cảm thấy sợ, cậu còn cảm thấy buồn nôn. Mấy tên này chẳng còn là người nữa rồi, họ ảo tưởng như cậu yêu họ, ảo tưởng cậu đi chơi rồi bị mê hoặc, bị người xấu hãm hại và nhiệm vụ của họ là bảo vệ cậu.
Bỗng một lực kéo mạnh cậu lên, Tuyết Nhi đang nằm trong tay liền bị lăn ra, nửa người cô chìm trong làn nước. Máu Tuyết Nhi cứ vậy mà trôi theo dòng suối trong vắt.
Phong Bạch chưa kịp chửi liền bị cưỡng hôn, là Vương Tử Long. Hắn hôn cậu một cách cuồng nhiệt, lưỡi hắn nghịch ngợm mà đùa giỡn lưỡi cậu. Trong nụ hôn đó chứa đầy sự nhớ nhung và chiếm hữu của hắn.
Cốp!!!
Vương Tử Long bị ăn một cú gậy thẳng vào đầu, nhanh chóng ôm lấy cái đầu đang chảy máu, loạng choạng mà buông cậu ra.
"Mika! Miko! Đưa Phong Bạch với Tuyết Nhi đi!!!"
____________________________________________________________________________
Hê hê, hôm nay Miêu đi fes gặp nhiều người đẹp lắm nha mng ơi 🥰🥰🥰
Buồn ghê, ko ai trong các bạn đến đó với Miêu cả. Nè, nhớ vào Facebook, tik tok Hắc Miêu Art của Miêu để ngắm các Mỹ nhân nhé, Miêu chụp muốn lag máy luôn ý.
Miêu với một số bn trog dàn và khu fes nè:
Nhục ghê
Miêu tính bữa sau cos Meirin
Người dàn Miêu ớ
2 bé Nezuko cùng dàn vs Miêu nha
Nezuko bữa nay cầm quạt đánh Muzan nhé 😂
Tuổi thơ bao nhiêu người?
Nhìn mê 😍
Onichan xinh ghê
Trông tội quá 😂😂
Dàn tui đòi nè
Trap nà
Nhiều ảnh lắm mng ạ nên hãy vào tik tok vs fb, ig
Hắc Miêu Art của Miêu nhé! Biết đâu có idol hay nv các bn thik.