Chương 19: Sống hay chết?

Phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, bên ngoài là một nhóm người đông đúc, người thì đi qua đi lại, người thì đứng ngồi không yên, người khóc, người thở dài, người căng thẳng, nhưng tất cả đều đang lo lắng. Người nằm trong phòng cấp cứu vẫn chẳng biết sống chết ra sao, ở ngoài đã đứng ngồi chẳng yên, bầu không khí âm u và bi ai.

Mika và Miko nức nở mà khóc, hai cô bé đang rất lo lắng cho Phong Bạch. Chính vì các nam chính mải ghen tuông với nhau nên trượt tay, con dao đâm thẳng ngực Phong Bạch. Trương quản gia đã lén lút đi gọi cho các lão gia và phu nhân đồng thời theo đó là chiếc xe cấp cứu. Phong Bạch nhanh chóng được đưa đi cấp cứu, máu mất quá nhiều, không chỉ thế mà dạ dày cũng có vấn đề, nãy giờ đợi đã mấy tiếng rồi, y tá vẫn cứ ra vào mà lấy máu với thêm dụng cụ khiến mọi người còn lo lắng hơn nữa.

"Hai đứa mày im đi! Chẳng phải tại mấy người mà em ấy mới thế sao?" Bạch Kim gào lên.

"Mày câm miệng! Hai đứa nó chẳng làm cái gì cả mà mày dám đổ tội." Bạch lão gia quát.

"Nhiệm vụ đám người hầu là chăm sóc chủ, chúng nó chăm sóc không tốt." Kim Đinh thay lời.

"Không tốt? Hức.... Cái gì mà không tốt?" Mika nức nở. "Các thiếu gia hoàn toàn cấm bọn em đến gần Bạch ca, cấm bọn em nói chuyện với anh ấy, chỉ được phép mang đồ ăn lên, thiếu gia bảo bọn em chăm sóc thế nào?"

"Mày lấy cớ ở đâu thế?" Kim Đinh hỏi.

"Cớ gì mà cớ? Hức... Bọn em muốn chăm sóc toàn phải lén lút, chẳng ai dám đến gần anh ấy trước mặt các thiếu gia cả." Miko cãi lại.

"Mày nói láo, bọn tao luôn yêu cầu phải chăm sóc em ấy cho thật tốt. Lũ chúng mày bất tài vô dụng, chẳng chăm sóc nổi cho..."

Chát!...

Thẩm Ngọc Dương đang nói liền bị cho ăn một cái tát vào mặt bởi chính Thẩm phu nhân. Bà dường như đang rất tức giận, nước mắt dàn dụa trên mặt bà, toàn bộ cảm xúc bà dồn nén vào đôi tay, đánh thẳng vào mặt đứa con trai cưng ngày nào. Trước đây hắn vốn là đứa con ngoan hiền, mẫu mực mà cả nhà họ Thẩm phải tự hào nên bà chưa một lần đánh hắn, vậy mà giờ liền tát hắn khiến hắn kinh ngạc.

"Mẹ...đánh con...vì đám kẻ hầu đó?" Thẩm Ngọc Dương một tay ôm má.

"Cái tát này là mẹ...thay Phong Bạch!" Bà run rẩy mà nói. "Con vốn là người con trai ngoan của mẹ, lúc nào cũng là tấm gương sáng, chăm ngoan, đàn em đứa nào cũng noi theo con để học hỏi. Con rất thông minh, rất tài giỏi, là điều mà mà ba mẹ ai cũng tự hào. Vậy mà con...vậy mà....con chẳng khác nào cầm thú!"

"Con chửi người hầu, mẹ liền coi con là cầm thú?"

"Mày nghe không rõ hay tai mày bị điếc rồi?" Vương lão gia chửi. "Mẹ mày nói cái tát là thay thằng nhóc Phong Bạch tát mày đấy. Kể cả chúng bay nữa, làm sai không nhận, còn dám đổi lỗi cho người khác, chúng bay không chỉ điên mà còn là những con thú hoang."

"Ngày qua ngày đều thay phiên nhau mà làm nhục thằng bé, đã thế còn ác đến nỗi dí cả miếng sắt nung nóng vào da thằng bé, lấy dao rạnh lên cơ thể thằng bé. Cứ vết thương này chèn vết thương khác, máu chảy liên tục, lại chẳng được đi bệnh viện, chúng bay vẫn cứ tra tấn như thú vui của mình vậy. Chúng mày chẳng ai còn là con người nữa!"

"Phong Bạch là con trai, chúng mày chẳng tha? Thằng bé nó làm cái gì? Tao nghe kể hết rồi, ngay từ đầu chúng mày là người thèm khát thằng bé trước, là kẻ tấn công trước đến nỗi phải nhập viện. Lần này bọn tao đến không kịp thì thằng bé có khi chết rồi!"

"Ai? Ai là người cho ba mẹ biết những chuyện này? Là lũ người hầu?" Bạch Kim hỏi.

"Là tôi!"

Tất cả quay đầu về phía giọng nói đó. Từ xa, hai nữ nhân xinh đẹp bước nhanh từng bước vào, đứng trước mặt họ. Cả hai nữ nhân đều xinh đẹp nhưng trên người đầy những thương tích, đầy vết băng bó nhìn mà thương tâm. Một cô gái mái tóc đen mượt, dáng cao đẹp và cô gái kia mang mái tóc tím, đang người có phần nhỏ hơn.

"Tôi chính là người đã cho mọi người biết toàn bộ sự việc!" Cô gái tóc đen liền nói.

"Hoàng Vũ, thư ký kiêm trợ lý xinh đẹp của Bạch Kim tôi nay lại có ý muốn phản đồ?" Bạch Kim khinh bỉ.

"Phản? Chẳng phải chính các người mới là kẻ phản sao?" Hoàng Vũ - nàng nữ chính cùng nữ phụ Tuyết Nhi bấy lâu nay cuối cùng cũng trở về. Thời gian qua, họ ở đâu mà bị thương nặng như thế này?

======

Cái ngày đó, Hoàng Vũ ngồi trong phòng làm việc mà cắn móng tay. Cô luôn cố gắng tìm cách tỏ tình với Tuyết Nhi nhưng lần nào cũng là Phong Bạch đến phá. Chẳng biết là cố ý hay vô tình, cứ lúc cô hẹn riêng Tuyết Nhi thì có mặt Phong Bạch, cậu lại lôi Tuyết Nhi đi chỗ khác. Giờ thì từ bạn bè trúc mã, hai người lại trở thành tình địch, chính vì điều đó mà cho cô trực giác cảm nhận được rằng Phong Bạch hoàn toàn cố tình.

"Thư ký Hoàng, tôi vào được chứ?" Một vị trưởng phòng liền gõ cửa.

"Được!" Hoàng Vũ thở dài. "Có chuyện gì?"

"Cô có thể đem bản kế hoạch này cho sếp kiểm tra được không ạ?" Một sấp giấy cùng tệp file được đặt lên bàn.

"Được, đi làm việc tiếp đi!" Nữ chính chỉ phẩy nhẹ tay, vị trưởng phòng đi mất, cô đứng dậy, vươn vai mấy cái rồi cầm theo tập tài liệu đi đến phòng Bạch Kim.

Vừa đến cửa phòng, cô liền khựng lại. Bên trong, các nam chính đang ngồi mà tự vuốt cây trụ của mình, mặt đỏ ửng, miệng thì cứ gọi: "Phong Bạch!"

Đúng rồi, sao cô không nghĩ ra trò này nhỉ? Thương lượng một chút với họ, giúp họ có được Phong Bạch, còn cô sẽ mượn lực lượng tay họ mà bắt Tuyết Nhi về mà tỏ tình. Cái này thì hai bên cùng có lợi.

"Sao được chứ?" Nữ chính chống hông mà nói. "Các anh sẽ tạm bắt cóc Phong Bạch về mà bày tỏ, cho tôi mượn tay sai để bắt nữ chính của cậu ta, hai bên đều có lợi. Nhưng tất cả chỉ được diễn ra trong một tuần thôi, không thì cả hai người sẽ ghét chúng ta đấy."

"Không tồi!" Cả bốn nam chính cùng cảm thán. "Thương lượng như vậy đi!"

Trong căn phòng, năm nhân vật chính của bộ truyện như những thú hoang đang giăng bẫy mà chờ con mồi ngon ngọt. Nhưng sau một tuần, điều mà họ thương lượng liền bị các nam chính phản lại, họ giữ lấy Phong Bạch, sai người đem hai mỹ nhân kia đi tra tấn rồi vứt tại một nơi nào đó thật xa, mặc cho sống chết. Mà đám tay sai lại háo sắc, cứ vậy mà làm nhục cả hai rồi ném hai người không mảnh vải ra đường. Nữ chính chính là hứng chịu nhiều thương tích nhất chỉ để bảo vệ Tuyết Nhi. Hai người bị thương, không mảnh vải mà đi lang thang ở rừng sâu, một cuộc sống sinh tồn tại đấy.

======

"Cũng may là khu rừng nằm gần làng quê của Mã Viêm, chúng tôi mới có cơ hội về đây mà vạch trần cái mặt thú hoang của mấy người!" Nữ chính nói.

"Vạch trần? Chính cô cũng bị liên lụy." Kim Đinh cười khinh.

"Thế thì đã sao? Nếu cái giá tôi phải trả là vào tù vì những sai lầm ngu ngốc của mình đối với Phong Bạch và Tuyết Nhi thì tôi chấp nhận nên các người chuẩn bị mà vào ngồi sau song sắt đi!" Nữ chính mạnh miệng, đưa tay chỉ thẳng mặt họ.

"Xin lỗi nhưng nếu vào tù Phong Bạch tỉnh dậy mà không thấy chúng tôi đâu sẽ khóc đấy. Tôi còn công ty..." Bạch Kim nói.

"Công ty tao không thiếu người mà phải để kẻ xúc sinh như lũ chúng bay làm. Phong Bạch mà tỉnh dậy, không thấy chúng mày thì thằng bé còn vui hơn đấy!" Bạch lão gia quát.

"Ba à, em ấy yêu con mà!"

"Cái đó không phải yêu!" Lúc này, Tuyết Nhi lên tiếng. "Các người thì biết yêu là cái gì mà nói? Các người đơn giản chỉ là thèm khát thể xác của Phong Bạch thôi!"

"Mày mới là kẻ chẳng hiểu. Bọn tao yêu Phong Bạch và em ấy mãi phải ở bên tao!"

"Ở bên sao? Các anh sẽ không thể bên cậu ấy đâu."

"Ý gì?"

"Bởi vì sớm thôi, sắp rồi, cả tôi với Phong Bạch sẽ vĩnh viễn rời khỏi đây và trở về nơi mà chúng tôi thuộc về!"

Câu nói khó hiểu của Tuyết Nhi khiến tất cả chỉ biết đơ tại chỗ, đem bầu không khí đã lạnh rồi còn trầm lắng hơn.

___________________________________________________________________________

Bữa nay ra đúng hạn nè, mọi người vui không? Trời ơi, dạo này Miêu cạn văn quá nên chẳng viết được cái gì cả nhưng cố lắm mới đúng lịch ra chương cho mọi người nha!

Mà Miêu thấy mọi người dạo này không ủng hộ truyện nhiều mấy nhỉ? Miêu buồn ghê. Tiện thể làm ơn gọi là Lạc Hắc Miêu hoặc Miêu chứ đừng gọi là ad vs au rồi tác giả nữa nhé, Miêu muốn được mọi người gọi Miêu một cách thân thiện giữa fan và tác giả nha!

Dạo này mọi người follow Miêu nhiều quá, Miêu rất vui nên tiện ủng hộ Instagram: Hắc Miêu Art của Miêu vs nha!

Yêu mọi người!!😘😘😘