Chương 2: Xuyên rồi!

Phong Bạch lim dim mắt tỉnh dậy, vò nhẹ mái tóc nâu rồi ngáp dài, vươn vai một cái rồi ngồi dậy.

"Cái nơi quái quỷ gì thế này?"

Căn phòng êm ấm, gọn gàng với máy tính, cửa sổ kính, rèm cửa cùng tủ truyện ngôn tình của cậu biến đâu mất rồi? Thay vào đó là một căn phòng cũ nát, hôi hám, tối tăm. Cửa gỗ bị mục, sách vở để gọn một góc rồi còn có con chuột gặm nhấm nữa. Phong Bạch lần nữa lại hét ầm lên. Lẽ nào lại bị bắt cóc rồi? Cánh cửa gỗ bị mục liền mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào, ân cần hỏi: "Tiểu Bạch, con làm sao thế?"

"Oái! Ông là ai mà bắt cóc tôi?" Phong Bạch muốn hoảng loạn lên.

"Con nói nhảm gì vậy? Ba là ba con, sao lại bắt cóc con được?"

"Nói láo! Ba tôi trẻ lắm, còn giàu có nữa."

"Sao thế?" Một người phụ nữ bước vào, nhìn cậu lo lắng. "Con làm sao thế Bạch Bạch?"

"Hả? Hai người kết hợp mà bắt tôi đòi tiền chuộc hả?"

"Bà coi thằng bé vừa xuất viện xong lại có vấn đề rồi. Sáng sớm lại tưởng mình là công tử nhà giàu bị bắt cóc đòi tiền chuộc kìa." Ông nói.

"Haizzz, con trai, con đeo kính rồi nhìn lại đi!" Bà đến gần, lấy kính cạnh giường, đeo lên mặt cậu, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu.

"Tôi có bị cận đâu, đeo cái này vào hoa mắt lắm! Bỏ ra đi!" Phong Bạch tức giận tháo kính ra. "Này, rốt cuộc đây là đâu? Mấy người là ai?"

"Haizzz... Con bị thương ở chân chứ có phải ở đầu đâu. Ta là cha mẹ con, đây là nhà con, con bị cận khá nặng, không đeo kính là con không nhìn được đâu!" Bà vỗ vai cậu. "Mau đeo kính lại rồi chuẩn bị mà đi học. Hoàng Vũ đang đợi con đấy!"

"Cái gì mà cha mẹ tôi? Cái gì mà tôi cận nặng? Cái gì mà Hoàng...Vũ..." Là nữ chính của bộ ngôn tình mình vừa đọc tối qua mà. Tại sao lại đợi mình?

"Phong Bạch à, con không phải quên chính mình luôn không đấy?" Ông hỏi. Thật sự cậu rất rối nha, còn đang đơ người, không biết ra khỏi nhà lúc nào nữa. Đến khi bừng tỉnh thì nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp, đáng yêu, đôi chân thon dài, mái tóc dài đen mượt buông xoã, mặc chiếc váy ngắn kẻ caro cùng áo sơ mi trắng cộc tay. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tươi cười, nói với cậu: "Chào buổi sáng, Phòng Bạch! Mới sáng sớm làm gì hét ầm lên thế?"

Phong Bạch lại đứng đơ tiếp, cái kính làm cậu hoa hết cả mắt, liền tháo ra. Miệng lắp bắp nói với cô: "Cho...cho mượn cái gư....gương với...!" Cô lấy làm lạ, lấy gương nhỏ cho cậu mượn.

"Ai đây?" Phong Bạch nhìn gương hét ầm. Trong gương là cậu trai tóc mái ngố, xấu xí, da mặt thì nâu đen. Trời ơi, chàng trai cool ngầu siêu đẹp đâu rồi hả? Không được, không chịu đâu! Trả lại khuôn mặt đẹp trai cho tôi!

"Cậu sao thế?" Hoàng Vũ giật mình mà hỏi. "Là cậu mà. Nhưng sao tháo kính ra thế? Xấu quá!"

Xấu...xấu...cậu xấu ư? Mái tóc bóng mượt ngôi chéo của cậu đâu? Làn da trắng mịn trời sinh của cậu đâu? Phong Bạch quay ra hỏi cô: "Cậu tên gì?"

"Cậu sao quên cả tớ thế? Tớ là Hoàng Vũ, thanh mai trúc mã của cậu này."

"Chúng ta...đang làm gì? Học gì?"

"Thì học đại học, nay tới trường để chẩn bị cho lễ tốt nghiệp thôi, mai là lễ chính thức để bọn mình ra khỏi trường."

"Hả...." Cậu sốc nặng. Cậu không chỉ xấu xí, mà nữ chính còn đứng trước mặt cậu, lại là trúc mã với cậu, còn đang học đại học sắp tốt nghiệp nữa chứ... Không lẽ cậu....Xuyên rồi? Xuyên làm nam phụ của truyện ngôn tình rồi! Không phải chứ? Không được không được, hãy bình tĩnh kết cấu lại câu chuyện, cứ thế này không ổn. Theo hiện tại thì có lẽ cậu xuyên thư thật rồi, còn làm nam phụ nữa, tại sao lại xuyên được? Làm thế nào mà cậu xuyên cậu đã làm gì hay nói gì về bộ truyện không? A! Chính là câu cậu than ra tiếng: nếu cậu làm nam phụ, cậu sẽ giúp đỡ cậu ta có được cuộc đời tốt hơn. Đừng nói chỉ vì câu đó mà tác giả đại nhân lại bắt cậu xuyên thành nam phụ đấy chứ? Được... được rồi! Vậy là cậu phải thay đổi cuộc đời của nam phụ mới được trở về thế giới mình hả? Ôi! Chỉ vì một câu nói mà cậu tự hại mình rồi... Giờ chỉ còn cách duy nhất là rỗi cuộc đời của nguyên thể này thôi. Phải cố gắng mà trở về mới được.

"PHONG BẠCH!!!" Nữ chính hét lớn vào tai cậu khi cậu mải ngắm mình trong gương. "Cậu nghe mình gọi không đấy? Dù biết cậu vừa rồi là bị tai nạn nhưng là bị thương ở chân chứ không phải ở đầu nha! Sao cậu cứ như người khác thế?"

Thì tôi chính là người khác mà, nào phải Phong Bạch của cô đâu, nữ chính. Cậu than vãn trong lòng. Mà cậu bị thương ở chân hả? 2 lần nhắc mà giờ cậu mới để ý chân đau và cũng đang được băng ở cổ chân. Hình như là trật khớp nhẹ thôi nhỉ?

"Cậu....Hoàng..Hoàng Vũ!"

"Ừm?"

"Hôm nay...mình phải làm gì?" Phong Bạch trả gương cho nữ chính.

"Thì cũng chỉ đến trường trang trí lớp và hội trường tí thôi. Đại khái chơi là chính, chẳng cần gì nhiều đâu. Chẳng quan trọng. Nếu muốn thì cậu có thể ở nhà nghỉ ngơi để mai tới trường làm lễ tốt nghiệp. Vậy thôi. Có gì không?"

"Cậu...đi mua quần áo với mình, được chứ?"

"À ờ...được...???"

Thường ngày rủ đi shopping chẳng được, sao hôm nay tự động rủ mình thế? Não cậu ấy không phải là có vấn đề rồi đấy chứ? Trong cái khó hiểu đó, nữ chính liền bị Phong Bạch kéo đi. Việc đầu tiên để thay đổi cuộc đời nguyên thể, cậu phải thay đổi ngoại hình trước đã. Phong Bạch phát hiện da của nguyên chủ là do bị bẩn nên mới đen. Xem chừng đi cắt tóc, tắm rửa sạch sẽ, thay đồ mới rồi cậu sẽ lấy lại khuôn mặt đẹp trai của mình.

Nghĩ là làm. Cậu đi mua những bộ đồ trang phục mang nét trẻ trung, tinh nghịch của thiếu niên mà cậu thường mặc như quần jean, áo phông, giày thể thao. Sau đó liền đi cắt tóc, mua ít mỹ phẩm nam, nữa tắm, dầu gội các kiểu về rồi sang nhà Hoàng Vũ tắm rửa, thay đồ. Riêng cô thì từ đầu đến cuối đơ hết cả người, mặc cậu lấy tiền mình mà tiêu sài. Vì sao ư? Vì Phong Bạch của cô hôm nay rốt cuộc bị vấn đề gì rồi? Biết chọn đồ hiệu, biết dùng mỹ phẩm, biết yêu cầu làm tóc, thật hết nói nổi mà. Nhưng đến khi Phong Bạch tắm rửa và thay đồ xong, cô ngỡ ngàng.

Phong Bạch thường ngày chỉ để kiểu tóc dài mái ngố, đeo kính, mặc quần áo luộm thuộm, da thì ngăm đen, trông nhếch nhác kinh khủng. Vậy mà bây giờ, nhìn cậu chẳng khác nào một idol sang chảnh. Mái tóc màu nâu hạt dẻ bóng mượt được cắt tỉa gọn gàng, rẽ ngôi sang bên, làn da trắng sứ, mịn màng, khuôn mặt trái xoan sáng lạng, vứt đi cặp kính vướng víu, dáng người cao ráo, mặc áo phông kèm quần jean và đôi thể thao đỏ. Quả là nam thần trong mộng a. Cô nhìn mà trái tim bỗng rung động. Hoá ra Phong Bạch còn có thể đẹp trai như vậy.

Phong Bạch nhìn ngắm mình trong gương, đây chính là khuôn mặt cha sinh mẹ đẻ của cậu mà. Nhìn trông đẹp trai hẳn ra. Cậu rủ nữ chính đi chơi để mình biết được đường xá mà đi kẻo lạc. Ai nhìn cậu cũng khen lấy khen để, các cô nàng cứ vậy mà đổ rạp. Vậy là cậu xong việc đầu tiên là thay đổi ngoại hình, cứu vãn cuộc đời nguyên thể. Ngày mai chắc chắn là cậu sẽ gặp nam chính thứ nhất. Rồi chuyện gì sẽ xảy ra đây?

__________________________________________________________________________

Chuyện gì xảy ra khi nam phụ Phong Bạch gặp nam chính đầu tiên - Vương Tử Long? Mọi người thử phỏng đoán xem nào!