🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Phong Bạch mệt mỏi tỉnh dậy, cơ thể cậu vẫn còn đau nhức. Bỗng ở dưới hậu môn, thứ chất lỏng chảy ra khiến cậu đỏ bừng mặt mũi. Nhớ lại sự kịch liệt tối qua, cậu cảm thấy đau đớn biết bao. Bây giờ cậu bị bắt cóc thế này, Tuyết Nhi của cậu ra sao đây. Thấy bộ quần áo bên cạnh giường, cậu siết chặt nắm đấm, cố lết cái thân ra phòng tắm.
Tiếng nước xả, Phong Bạch chống một tay lên tường, tay còn lại cậu luồn ra sau, cố chọc tay vào hậu huyệt mà rửa sạch thứ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của lũ nam chính.
"Con mẹ nó! Đau quá! Sao bốn thằng đó ra nhiều vậy?" Phong Bạch thầm chửi rủa. Tắm rửa sạch sẽ, cậu mặc đồ rồi ra ngoài. Cửa phòng không hề khoá, Phong Bạch ngạc nhiên. Có lẽ mấy tên này không muốn giam giữ cậu, chắc không sao đâu, có khi cậu còn có thể về nhà. Nhưng vừa mới ra khỏi cửa, trước mặt cậu đã là một đám nữ hầu và một ông quản gia già đứng đấy, ai nấy cũng đều cúi gằm mặt.
"Gì đây?" Phong Bạch hỏi.
"Phong thiếu gia, chủ tịch và giám độc kêu chúng tôi ở đây đợi cậu dậy rồi đưa cậu xuống ăn sáng ạ!" Lão quản gia già liền nói.
Cứ vậy, cậu theo họ xuống dưới phòng ăn. Ở đây, có một cái bàn rất lớn và cả 4 nam chính đang ngồi ăn ở đó. Mỗi người họ một việc, người đọc báo, người ngồi xem tài liệu,... Thấy Phong Bạch xuống, họ liền tươi cười như không có chuyện gì xảy ra hôm qua. "Tiểu Bạch, em dậy rồi? Nào, hãy ngồi vào đây! Chắc em đói lắm rồi nhỉ?" Kim Đinh đứng lên tiến về phía cậu. Toang đưa tay kéo cậu về ghê ngồi, Phong Bạch liền rụt người lại sợ hãi. Hắn nhíu mày, túm lấy tay cậu, không thương tiếc kéo mạnh về phía bàn ăn.
"Cậu nhẹ nhàng thôi chứ! Cơ thể cơ thể em ấy còn đang mệt mỏi, yếu lắm!" Bạch Kim kéo ghế cho cậu ngồi. Mấy người hầu liền đem bát đũa tới cho cậu. Bốn nam chính nhiệt tình gắp thức ăn cho cậu, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra vừa nãy.
Phong Bạch nhìn bát cơm, lại nhìn về phía bốn nam chính, giọng có chút sợ hãi, hỏi: "Mấy người tính làm cái gì đây?"
"Bọn này cũng chẳng muốn làm gì nhiều, chỉ cần em ngoan ngoãn ở đây, sẽ không bị giam cầm lại. Em muốn đi đâu cũng được, chỉ cần biết phải trở về đây. Tôi không muốn làm khó em." Kim Đinh nói.
"Thật sự là không giam cầm tôi?"
"Hoàn toàn không. Em thoải mái đi lại, miễn sao để cho bọn này theo đuổi em." Bạch Kim nói.
"Vậy... Cho tôi đi gặp Tuyết Nhi!"
Loảng xoảng!...
Tất cả bát đĩa trên bàn đều bị gạt rơi hết xuống đất, Phong Bạch cùng các người hầu đều giật mình hoảng sợ. Cậu biết mình đã chọc giận đến bốn vị tồng tài này rồi. Nhìn họ xem, không khí quanh họ trở nên u ám, nhiệt độ như giảm xuống đột ngột, mặt ai nấy đều đen lại. Thẩm Ngọc Dương đẩy nhẹ gọng kính, cất giọng trầm mà nói: "Em nói gì? Gặp con nhỏ Tuyết Nhi đó?"
"Tôi...tôi.. Nhưng chẳng phải...chẳng phải mấy anh nói...tôi có thể đi đâu tùy ý sao?" Phong Bạch dù rất sợ nhưng vẫn cứ hi vọng thứ không đâu. Phong Bạch ơi Phong Bạch, cậu này là quá ngu rồi.
Ngay tức khắc, Vương Tử Long vác cậu lên trên tầng lầu, ném vào căn phòng vừa nãy. "Em đi đâu cũng được, ngoại trừ gặp cô ta!" Hắn quát rồi xé rách cả bộ đồ mới trên người cậu. Ba nam chính kia theo sau, đến và mở tủ đồ chơi sεメ toy ra, lôi từng món đồ ném lên giường.
"Mấy người...mấy người tính làm gì? Thả tôi ra!" Phong Bạch bị họ treo hai tay lên chiếc đèn chùm trên trần nhà. Cơ thể cậu trần trụi, làn da trắng đầy những vết hôn ám muội đêm qua. Bạch Kim nhịn không được, vồ tới phía cậu như con thú hoang, cắn, liếʍ, mυ"ŧ hai đầu ngực cậu. "Ah! Dừng lại...ah...ư.. ha...ha..ah! Đừng!...a. Rõ ràng mấy người đã hứa.. ưʍ.. sẽ..ư..sẽ không làm phiền tôi cơ mà...ah" Phong Bạch vừa rêи ɾỉ vừa nói. Mọi động tác của tên nam chính liền dừng lại.
"Phải, bọn này đã hứa rồi nhưng mà biết sao được." Kim Đinh ngồi xuống giường, vuốt ngược mái tóc vàng óng của mình lên.
"Là..sao?"
"Hứa sẽ không gặp em, sẽ không làm tổn hại đến em nhưng ngày đêm, bọn này không ngừng nghĩ đến em được. Bọn này không thể ngừng nghĩ đến khuôn mặt thanh tú đang đỏ ửng mỗi khi bọn tôi chạm vào kia, đôi mắt đẫm nước khi bị cưỡng bức, làn da trắng mịn màng, đôi chân thon dài hay đôi môi căng mọng. Điều đặc biệt chính là cặp mông tròn đầu quyến rũ của em." Thẩm Ngọc Dương nói với vẻ mặt thèm khát.
"Mấy người...biếи ŧɦái!" Phong Bạch biết, đây vốn dị là những lời nói mà các nam chính nói với nữ chính sau khi bắt cóc cô. Giờ thì cậu đã thay thế nữ chính mà nghe những lời nói biếи ŧɦái này rồi.
"Em nói ai biếи ŧɦái? Nghĩ lại xem, do em quyến rũ quá mà. Bọn này nhớ em quá chịu không nổi, nên cố lén lút dõi theo em, cố giữ lời hứa với em. Vậy mà em đi quyến rũ người con gái khác, hết người này đến người khác đều sa vào cạm bẫy đầy dụ hoặc đấy của em. Từ nam đến nữ đều mê em như điếu đổ. Em quá đào hoa, bảo bối ạ! Bọn này chỉ muốn ngắm nhìn cái con yêu tinh đực này khóc lóc, rêи ɾỉ, cầu xin dưới hạ thân người khác thì thế nào nào thôi." Bạch Kim vừa nói, tay vừa mân mê nhũn hoa trên ngực khiến cậu không ngừng vặn vẹo cơ thể và phát ra những âm thanh mê muội.
"Ưʍ... Nhưng..cô bạn tôi chẳng phải mới là tuýt người các anh thích sao? Ah!" Phong Bạch bị nhéo một phát khiến cậu giật nảy mình.
"Ai nói?" Vương Tử Long đến bên cậu, tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cậu, miệng ngậm lấy vành tai cậu, hết cắn rồi mυ"ŧ khiến nó đỏ lên.
"Ah...ưʍ... Rõ ràng các anh..ư... Thích cô ấy mà!..ah.." Phong Bạch nén lại rêи ɾỉ mà nói.
"Chưa từng. Cô ta chỉ như những người con gái bình thường khác, chẳng có gì nổi bật cả." Hai nam chính còn lại cũng tiến tới mà mân mê, "thưởng thức" cơ thể cậu, đem tới cho cậu những kɧoáı ©ảʍ.
"Bình.. bình thường?... ưʍ... Chẳng phải...cô ấy rất xinh đẹp và...ưʍ...cá tính sao?.." Phong Bạch nén rêи ɾỉ mà tiếp tục hỏi.
"Đúng là xinh nhưng chưa bao giờ bọn này thích cô ta. Với lại...cho em biết một điều, chính cô ta bán em cho bọn tôi đấy!"
"Cái gì!?..ah... Sao lại bán tôi?"
"Vì người con gái bên em. Cô ta muốn đoạt người đấy nên chẳng ngần ngại mà bán trúc mã của mình."
"Không..thể nào..."
"Bảo bối, bọn này khó lắm mới có được em. Từ lần đầu gặp, em đã chiếm được trái tim bọn này rồi. Giờ biết điều một chút, chịu trách nhiệm đi. Tiểu lẳиɠ ɭơ, đừng nhắc tới người khác nữa, từ giờ chỉ được phép nhớ đến bọn này thôi, hiểu chưa, hả?"
Một tên nam chính chẳng thông báo trước, đâm thẳng côn ŧᏂịŧ lớn của mình vào lỗ nhỏ phía sau cậu.
"A A A A A! Đau quá!... Rút ra đi mà!... Ah..ưʍ.." Phong Bạch bắt đầu khóc lóc, phía sau cảm giác như bị rách toạc ra vậy. Tên nam chính chuyển động không ngừng, đâm rút mạnh bạo vào lỗ huyệt. Máu chảy ra từ đó càng khiến côn ŧᏂịŧ của hắn ra vào dễ hơn.
"Bảo bối, dù hôm qua đã làm rồi nhưng sao em vẫn siết chặt tôi thế? Đúng là đồ lẳиɠ ɭơ."
"Ah! Dừng...hức... Dừng lại đi mà!... Ah..a.. ưʍ..hức.hức...Rút ra đi.. hức... Ưʍ... Ưʍ..ư.." Phong Bạch vừa được thả hai tay xuống đã bị nhét hai côn ŧᏂịŧ lớn vào miệng. Cả trước cả sau đều đau đớn đến muốn rách toạc ra. Phong Bạch khóc, cậu cảm thấy đau đớn và nhục nhã. Các nam chính cứ vậy mà lần lượt ra trong cậu và miệng cậu. Cả thể Phong Bạch nhớp nháp đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ và máu.
__________________________________________________________________________
A Miêu cạn văn rồi các bạn ạ, chương này bị nhạt quá rồi này.
Mà các bạn biết không? A Miêu đang bị sốc nặng nha! Mới tuần trước vừa đăng chương mới nhất xong, hôm sau lượt view đã tăng lên đến 3k rồi. Và con số hiện tại là....
4,46k ???
Con mẹ nó, ms hôm qua 3,69k, giờ đã lên hơn 4k rồi.... A Miêu sốc nặng.
Vã quá cơ, cảm ơn các bạn rất nhiều đã ủng hộ A Miêu, với lại truyện đứng top 4 rồi nha.
Để cảm ơn các bạn, mình sẽ có chút quà nho nhỏ cho các bạn tùy ý lựa chọn nhé!
1. Đăng tiếp chương 2 bản thảo cũ để các bạn so sánh tiếp.2. Show 1 số tranh A Miêu vẽ.3. Vẽ cặp đôi đặc biệt trong bộ truyện tranh yaoi của A Miêu tự vẽ.4. Vẽ thiết kế các nhân vật [tùy các bạn chọn người] trong bộ truyện này.5. Đăng 1 số video về đam mỹ (A Miêu tự làm hoặc trên mạng)6. Viết ngoại truyện bộ này.7. Cái khác.. [miễn là nằm trong phạm vi thực hiện của A Miêu]Tùy các bạn chọn nhé. Chút đặc quyền bù cho cái chương nhàm chán này.