"Cố Vân, cô thật độc ác!”
“Anh, là do em không đúng, chắc chị không cố ý làm thế đâu.”
“Âm nhi, em quá tốt bụng, chính là cô ta cố ý cắt hỏng lễ phục của em.”
“Đúng vậy, Âm nhi, con không cần nói đỡ cho nó đâu, sao mẹ có thể sinh ra thứ lòng dạ độc ác như vậy chứ?"
“Hừ, mẹ, con chỉ có duy nhất một đứa em gái là Âm nhi.”
Cố Cẩn Ngôn mở mắt ra, đập vào trước mắt là một nữ hài trẻ tuổi, ăn mặc áo trắng quần jean, gắt gao nhấp môi, vẻ mặt quật cường.
Nhìn về bên phải, nơi đó có ba người ngồi trên sô pha, người phụ nữ trung niên vòng tay ôm lấy một nữ hài trẻ tuổi khác, người con trai còn lại đang tức giận mắng mỏ.
Cố Cẩn Ngôn đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, nhìn lại cốt truyện mới biết hiện tại là lúc nào.
Ba tháng trước, thật thiên kim Cố Vân được Cố gia tìm về, đêm mai chính là tiệc sinh nhật của Cố Vân và Cố Âm, giả thiên kim Cố Âm cố tình mang lễ phục được mẹ tìm người đặt may tới trước mặt Cố Vân, mỹ danh nói rằng nếu chị gái thích, cô ta có thể đưa lễ phục của mình cho chị.
Cố Vân biết bộ váy này từ kích cỡ đến trang sức đính đá, tất cả đều dựa theo yêu thích của Cố Âm, là do mẹ Cố tìm chuyên gia định chế riêng, mà lễ phục của Cố Vân thì chỉ là một bộ mà mẹ Cố chọn bừa từ cửa hàng. Cố Vân cảm thấy Cố Âm cố ý khoe khoang, trong lòng ghen ghét phẫn nộ, nhất thời kích động, lấy kéo cắt nát lễ phục của Cố Âm.
Tình tiết sau đó chính là người một nhà đều cảm thấy Cố Âm chịu ủy khuất, cùng nhau công kích Cố Vân….. Không, là quở trách con gái ruột. Cũng chính là cảnh tượng hiện tại.
“Được rồi, lần này là do Vân nhi làm không đúng, Vân nhi, con xin lỗi Âm nhi đi, không thể có lần sau." Cố Cẩn Ngôn cau mày, đối với Cố Âm thì gọi Âm nhi Âm nhi ngọt xớt, đối với con gái ruột thì kêu thẳng tên là Cố Vân, cái gia đình này thiên vị người ngoài quá rõ ràng.
Cố Duy nghe lời cha nói, tức giận đến ngây người: “Cha, không phải nên phạt Cố Vân sao?"
“Chồng à, Cố Vân nhiều lần khi dễ Âm nhi, không thể tiếp tục dung túng con bé.” Trương Thục Hiền bất mãn nói.
Lẽ ra con gái của bà nên là Âm nhi, ngoan ngoãn tri kỷ, đa tài đa nghệ, ưu nhã hào phóng, đi đến nơi nào cũng đều được mọi người vây quanh. Mà không phải là giống như Cố Vân, cử chỉ thô lỗ, tính tình táo bạo, đứng chung một chỗ đều làm người cảm thấy thẹn.
“Vậy hai người muốn như thế nào? Cắt đều cắt rồi. Sáng mai gọi người đưa một bộ lễ phục mới tới là được.” Cố Cẩn Ngôn nói.
Trương Thục Hiền nói: “Nhưng đây là lễ phục do đại sư J định chế, sao có thể so với đống trang phục tầm thường khác chứ?"
“Vậy em cứ cầm đi mà vá lại.” Cố Cẩn Ngôn không kiên nhẫn ngắt lời.
“Việc này……”
“Mẹ, không sao đâu, cha nói đúng ạ, có lễ phục là được rồi, chỉ là phải cô phụ tâm ý của mẹ, nhưng dù sao con vẫn rất thích cái váy kia.” Cố Âm thấy biểu tình cha không kiên nhẫn, vội vàng trấn an Trương Thục Hiền. Lại cúi đầu, ngoan ngoãn tươi cười nói với Cố Cẩn Ngôn: “Cha, con tin là chị không cố ý, chị không cần xin lỗi đâu ạ, là do con vô ý, không nên thấy lễ phục quá đẹp, nghĩ chị mới là con gái ruột của cha mẹ, nên muốn cho chị mặc đẹp nhất.”
Ha, nhìn xem đây là người thiện lương cỡ nào! Cố Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn Cố Âm.
“Âm nhi, anh chỉ có duy nhất một đứa em gái, em không cần vì người ngoài mà ủy khuất chính mình, lễ phục đẹp thế này mặc lên người Cố Vân thì quá là phí của trời.” Nhìn Cố Âm tự ủy khuất chính mình, Cố Duy đau lòng cực kỳ!
“Cố Duy…..” Cố Cẩn Ngôn dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm Cố Duy, “Cố Vân là em gái ruột của con, câu nói vừa rồi cha không muốn nghe lại lần thứ hai.”
“Cha……” Cố Duy ngây ngẩn cả người, ánh mắt của cha có điểm đáng sợ.
“Anh, chớ chọc cha sinh khí, cứ làm như vậy đi, em không cảm thấy ủy khuất, chỉ cần được ở cùng mọi người là được.” Cố Âm cảm thấy hôm nay cha già có điểm không đúng, cái liếc mắt vừa rồi làm cô hoảng hốt trong nháy mắt.
“Không còn sớm nữa, mọi người đi ngủ đi.” Cố Cẩn Ngôn đứng dậy, khi đi ngang qua Cố Vân còn nhẹ giọng nói: “Vân nhi, con cũng trở về phòng đi.”
Đôi mắt Cố Vân hơi hơi trừng lớn, nhìn bóng dáng cha rời đi, chả lẽ chuyện này liền tính qua, cha cư nhiên không trách mắng cô như mẹ và anh thật sao?