Yến Cải lập tức quay đầu sang một bên, đôi mắt đen láy im lặng lộ ra dấu vết lo lắng, sau một lát, cậu thấp giọng hỏi: “Cậu đã nhìn thấy bộ quần áo này?”
Lam Tiểu Thước nhìn nó hai lần rồi nói: “Chỉ một góc, làm sao tớ có thể nhìn ra cái gì chứ.”
Lông mi mảnh khảnh của của Yến Cải run rẩy, cậu còn muốn tiếp tục hỏi, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, giữa hai hàng lông mày đột nhiên hiện ra chút căng thẳng.
Một lát sau, cậu lại quay mặt đi chỗ khác, không hỏi nữa.
Lam Tiểu Thước khen ngợi: “Nhưng màu sắc của bộ quần áo này rất đẹp!”
Yến Cải im lặng không lên tiếng.
Lam Tiểu Thước nói: “Gu thẩm mỹ của cậu rất tốt.”
Yến Cải mím môi, ngồi yên vị trí của mình, chặn đứng làn gió lạnh thổi vào từ cửa sổ.
Cậu không nhẹ không nặng lên tiếng.
Lam Tiểu Thước thật sự muốn hỏi Yến Cải mua quần áo ở đâu, nhưng nghĩ đến thái độ của Yến Cầm đối với mình, cô chỉ có thể xua tan ý nghĩ này, quan hệ giữa hai người có khi lại càng tệ hơn.
Giá trị hắc hóa của Yến Cải vẫn ở mức -700.
Lam Tiểu Thước phát hiện bạn cùng bàn của mình có xương cốt khá cứng, mặc dù giá trị hắc hóa thỉnh thoảng sẽ giảm xuống, nhưng không mất nhiều thời gian thì nó lại tăng trở lại.
Cô có chút buồn bực, cảm thấy có lẽ mình không thể thay đổi cuộc sống này, không những không thể bảo vệ người nhà mà còn có khả năng chết khi còn trẻ, tâm trạng của cô lập tức trở lại ngày đầu tiên khi cô xuyên sách, thấp cùng cực.
Tháng 12 vẫn không có chuyện gì lớn xảy ra như cũ.
Bạch Kỳ Kỳ vốn thường xuyên đến gặp Yến Cải, nếu Yến Cải phớt lờ cô ta, cô ta sẽ nhờ Lam Tiểu Thước giúp gọi Yến Cải ra, nhưng gần đây không thường xuyên như vậy nữa, bởi vì Bạch Kỳ Kỳ vẫn phải tập nhảy, hình như đang chuẩn bị cho hội diễn nguyên đán, cô ta muốn nhân cơ hội đó để tạo dựng tên tuổi trong trường.
Lam Tiểu Thước càng rảnh rỗi không có gì để làm.
Cô cực kỳ nhàn rỗi, khi đi học thì viết nguệch ngoạc và vẽ vào trong sách giáo khoa của mình.
Nghĩ đến giá trị hắc hóa của Yến Cải mãi không chịu giảm, trong cơn tức giận đã vẽ lên trên vở vài cái đầu heo, sau đó bôi đen rồi viết lên “Yến Cải là đại biếи ŧɦái".
Yến Cải ngồi bên cạnh đương nhiên nhìn thấy.
Cậu có thị lực rất tốt, thậm chí có thể đọc được dòng chữ nhỏ xíu do Lam Tiểu Thước viết.
Yến Cải có chút khó hiểu, nhưng trong lòng lại dâng trào cảm giác không rõ ràng, nhìn đầu ngón tay Lam Tiểu Thước vô tình chạm vào tên mình, sắc mặt hơi thay đổi, cậu lập tức dời mắt, không nhìn vào vở kia nữa.
Chỉ là loại chấn động một tí trong lòng rất hiếm gặp này lại không cách nào dằn xuống.
Đêm đó, trở về nhà sau giờ làm thêm, lúc Yến Cải bước ngang qua cửa hàng búp bê thì bước chân hơi dừng lại.
Cậu nhìn thấy là một con lợn đen nhỏ bên trong một trong những chiếc máy câu búp bê.
Một con lợn trông khá xấu xí.
Vậy mà bạn cùng bàn của mình lại thích loại vật này sao?
Lông mày Yến Cải khẽ cau lại, lẳng lặng nhìn một hồi, sau đó lấy ra một nhân dân tệ, bắt một lần, không bắt được.
Cậu không có nhiều tiền, cả cậu tiếc cũng không dám dùng để ăn cơm.
Nhưng nghĩ đến Lam Tiểu Thước đã giúp mình, cậu vẫn lấy thêm một đồng nữa, sau khi nhìn người khác bắt được vài lần, thì cậu tìm ra được quy luật, bước lên phía trước bỏ vào khe tiền xu.
Lần này đã bắt được con heo nhỏ kia ra.
Yến Cải nhìn chằm chằm vào con búp bê màu đen này, không thể đoán được thẩm mỹ của người bạn cùng bàn kia của mình.
Ngày hôm sau, cậu đi bộ đến trường từ sớm, đặt con búp bê vào bàn của Lam Tiểu Thước, sau đó lạnh lùng ngồi vào vị trí của mình.
Lam Tiểu Thước đến trường tương đối muộn.
Tóc cô bị gió thổi xù loạn lên, tóc đuôi ngựa buộc hơi lỏng lẻo, cô giẫm sàn chạy vội đến chỗ ngồi của mình, sau hai tiết học, cô mới phát hiện có một con gấu nhỏ trong ngăn kéo.
“Bé heo màu đen? Ở đâu ra vậy?” Lam Tiểu Thước hoàn toàn không ngờ sẽ nhận được quà: “Chẳng lẽ có người phải lòng mình sao?”
Em gái Tiền Trác hùa theo: “Thật sự có thể đó! Thật là một con gấu bông kìa! Thật lãng mạn!”
Lam Tiểu Thước lại hỏi: “Nhưng tại sao lại cho tớ một con heo? Không phải đều đưa thỏ hay gì đó sao?”
Em gái Tiền Trác suy nghĩ một hồi: “Chẳng lẽ có người đang chửi cậu?”
“Chửi tớ?!” Lam Tiểu Thước thầm nghĩ: “Xem ra khá hợp lý.”
Em gái Tiền Trác hỏi: “Cậu đắc tội với ai vậy?”
Lam Tiểu Thước lắc đầu, cô hoàn toàn không nghĩ ra ứng cử viên nào như vậy, tóm lại trong lòng cô vừa buồn bực vừa tức giận, chỉ có thể đặt con heo nhỏ lên bàn rồi bỏ qua không để ý đến nữa.
Nhưng một lúc sau, cô lại phấn chấn lần nữa.
Bởi vì cô nhìn thấy giao diện độ thiện cảm, giá trị hắc hóa của Yến Cải đã giảm bớt! !
Còn gì có thể vui hơn thế này đâu.
Lam Tiểu Thước suýt nữa bật cười, cô vỗ cái đầu của gấu bông, đột nhiên cảm thấy con heo đen xấu xí này trông cũng khá dễ thương.