Yến Cãi thay đổi vị trí của mình, không lâu sau, cậu lại tìm thấy một bất ngờ trong ngăn kéo của mình.
Trong ngăn kéo được bày bằng một số hình ảnh của hoạt động lần này.
Nó trông giống như một bức ảnh chụp từ trên xuống, trong sân chơi sôi động, học sinh đeo mặt nạ, nhảy múa trong bộ quần áo quý giá và bầu trời trong vắt phủ xuống những luồng ánh sáng rực rỡ.
Đính kèm ở mặt sau của bức ảnh cũng có một số câu ca ngợi quê hương.
Khóe môi Yến Cầm khẽ nhếch lên, màu môi hơi sáng bừng, ánh mắt lạnh lùng cũng có chút nhiệt độ.
Cậu cất bức ảnh và tờ giấy ghi chú vào túi xách rồi hờ hững bước ra ngoài.
Lam Tiểu Thước phát hiện, Yến Cải càng ngày càng khó nắm bắt.
Bức ảnh mà mình đặt trong ngăn kéo Yến Cải trước đó đã biến mất, nó chắc chắn đã bị Yến Cải lấy đi, vì vậy theo lý thuyết thì giá trị hắc hóa của Yến Cải phải thấp hơn hơn một chút chứ, nhưng trên thực tế…. Lại không có gì thay đổi!
Lam Tiểu Thước tuyệt vọng chạy đến bên Yến Cải hỏi: “Bạn cùng bàn, hai ngày nay cậu làm gì vậy?”
Yến Cải bình tĩnh liếc nhìn cô, sau đó tiếp tục viết bài tập trên bàn.
Lam Tiểu Thước đành từ bỏ lần nữa.
Ban đầu cô còn tưởng rằng hai người bọn họ đã ăn cơm cùng nhau, thái độ cũng nên cải thiện một chút, ai có thể nghĩ rằng nó vẫn sẽ giống kiểu như bây giờ chứ.
Nhưng không sao, cô đã quen với điều đó từ lâu rồi.
Nói đến đây, cô cảm thấy đã lâu không xem độ thiện cảm của Yến Cải dành cho mình, mình cứ luôn nhìn Yến Cải và những người khác thôi.
Không biết giá trị gần đây là nhiều hay ít, nhưng hy vọng nó sẽ là một con số dương.
Lam Tiểu Thước có chút tò mò, thừa dịp lớp học kết thục thì mở giao diện độ thiện cảm ra. Cô gõ tên của Yến Cải vào mục tìm kiếm, rồi nhập tên của cô vào trang bên trong.
Một giây sau, giá trị của hai người nhảy ra.
90 điểm.
Lam Tiểu Thước im lặng.
Cô chớp mắt hai lần, sau một lúc cô đứng dậy và lắc lắc đầu, cố gắng xóa bộ nhớ cache theo cách này, và sau đó tra cứu nó một lần nữa, lần này một giá trị mới lại xuất hiện.
91 điểm.
Lam Tiểu Thước: “...”
Hệ thống này đã bị hỏng rồi.
1 điểm hay 2 điểm cô ấy còn có thể chấp nhận, 91 điểm!! Max điểm là 100 điểm đó! Độ thiện cảm giữa ba mẹ và cô cũng chỉ là 85 điểm! Nếu Yến Cải thật sự có được 91 điểm như vậy với cô! Vậy cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn ở Yến Cải rồi!
Lam Tiểu Thước gầm lên trong lòng, nhưng vẫn dẹp đi tâm lý gặp được may mắn.
Có lẽ đó là sự thật, dù sao thì mình và Yến Cải cũng là bạn cùng bàn!
Khi Yến Cải tới, cô nghĩ đến 91 điểm này, không biết xấu hổ nghiêng người hỏi: “Bạn cùng bàn, cậu rất quan tâm đến tớ hả?”
Cả căn phòng học rộng rãi và sáng sủa cùng với sự phản chiếu ánh sáng sạch sẽ từ trên những tấm kính cửa.
Giọng nói trong veo của Lam Tiểu Thước vang lên bên tai Yến Cải.
Sau khi Yến Cải nghe thấy những gì Lam Tiểu Thước hỏi, cậu sững sờ một lát, sau đó cảm xúc phức tạp dâng trào trong lòng, đương nhiên cậu có ấn tượng tốt với Lam Tiểu Thước, nhưng loại cảm giác tốt này… Cậu không có ý định để bất luận kỳ ai biết, kể cả Lam Tiểu Thước.
Hiếm khi cậu mở miệng, dùng giọng điệu khàn khàn lạnh lùng, cậu hỏi: “Ai cho cậu cái ảo tưởng đó?”
Lam Tiểu Thước suýt chút trợn tròn mắt vì bị nghẹn lại, vội vàng giải thích: “Tớ chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Yến Cải lạnh lùng quay đầu đi, không nói nữa.
Lam Tiểu Thước bị đả kích, còn tưởng rằng hệ thống này thật sự rất dỏm! Dởm thì sởm đi sao mình còn ngây thơ như thế, tin vào 91 điểm ác ôn này.
Cô nằm dài trên bàn, chờ khi lấy lại sức, cô lại phải tiếp tục tìm kiếm những điểm mấu chốt của cốt truyện ban đầu, cố gắng đi theo con đường truyền thống để ngăn chặn Yến Cải bị hắc hóa.
Bên ngoài cửa sổ là sự chuyển giao giữa mùa thu và mùa đông, gió lạnh và ấm tạo thành một cơn lốc nhỏ trong không khí, phất qua từng hàng lá khô trên cây.
Yến Cải xoay chuyển tròng mắt, nhìn bàn tay thô ráp hơn so với bạn bè đồng trang lứa của mình, một lúc sau thì siết chặt tay, che giấu lòng bàn tay đầy nứt nẻ của mình.
Cậu biết thái độ vừa rồi của mình rất tệ, có lẽ vì vậy Lam Tiểu Thước có thể tránh xa cậu.
Nhưng tránh xa cũng tốt, tránh xa loại người vặn vẹo như mình, chính bản thân cậu còn ghét loại tính cách này, tại sao cậu lại không muốn bình thản tiếp nhận những gì cậu thích chứ?
Tiếng nói của cô giáo đang đọc bài trên bục giảng vẫn diễn ra vô tận.
Yến Cải lấy quyển sách từ trong túi ra, cuốn sách vô tình móc vào bộ quần áo trong túi, quần áo lộ ra một chút màu vàng từ gói giấy báo lỏng lẻo.
Yến Cải vươn tay chuẩn bị gấp gọn quần áo lại.
Lúc này, cậu nghe thấy Lam Tiểu Thước bên cạnh thì thầm: “Hả? Bộ quần áo này. . . “