May mắn ý tưởng dù sao cũng chỉ là ý tưởng, Yến Cải đi đến đường cùng để đưa ra quyết định như vậy.
Đầu thu, mưa rơi nhè nhẹ, thời tiết bắt đầu lạnh hơn.
Công việc trên công trường của Yến Cải không thể nào giữ, cậu đã bị quản đốc sa thải. Lý do là bị các đồng nghiệp làm việc cùng nhau đâm chọc, nói rằng Yến Cải đã quyến rũ vợ của quản đốc, cho quản đốc xem những bức ảnh được chụp coi như bằng chứng hợp lý, vị quản đốc kia sững sờ và Yến Cải đã bị đuổi đi ngay sau khi thanh toán tiền lương xong.
Trước khi đi, anh ta còn đấm Yến Cải một quyền.
Yến Cải chịu tai họa vô tội, nhưng không cãi lại, không phản kháng, không có bất kỳ động thái dư thừa nào.
Cậu lặng lẽ lấy số tiền ít ỏi và trở về nhà.
Căn nhà vẫn đầy những chai rượu rỗng như cũ.
Người ba vô lại của cậu không có nhớ lâu, gây rắc rối bên ngoài, gần đây đã bị đưa vào trại tạm giam, mặc dù ông ta có thể ra ngoài sớm.
Nhưng Yến Cải nhân cơ hội này lại dễ dàng hơn rất nhiều.
Cậu lấy tiền ra khỏi nhà, giấu trong cặp đi học, bỏ bộ đồ chống nắng màu vàng vào tờ báo, bỏ vào cùng trong cặp, đồ trong cái cặp này đã trở thành toàn bộ tài sản của cậu.
Cuối tháng mười một và cả tháng mười hai có khá nhiều lễ hội.
Nhà trường đã tổ chức các hoạt động, các lớp học bắt đầu thu tiền cho các hoạt động này.
Yến Cải đã nói chuyện với giáo viên, cũng không có kế hoạch tham gia vào các hoạt động lần này.
Giáo viên chủ nhiệm biết trong nhà Yến Cải, lời nói thấm thía: “Em phải biết, trung học phổ thông là một xã hội thu nhỏ, không phải chỉ có thành tích tốt là đủ”"
Yến Cải đứng im lặng.
Giáo viên chủ nhiệm lại nói: “Em mãi không chịu hòa nhập thì phải làm sao đây? Lần trước họp phụ huynh, không ai trong nhà của em đến cả.”
Yến Cải nói: “Điểm số của em không có vấn đề.”
Giáo viên chủ nhiệm sững sờ: “Tôi biết thành tích của em không có vấn đề. . . Cô ấy nói được một nửa, thì xua tay: “Quên đi, nếu không tham gia thì đừng tham gia, cũng không phải chuyện gì to tát.”
Dù sao, thành tích đã bày ra ở đó, xác thực cũng coi là giúp lớp tranh đua rồi.
Hơn nữa phí tham gia hoạt động cũng chỉ năm mươi tệ, nói nhiều không nhiều nói ít không ít, đối với Yến Cải mà nói thì có thể được sử dụng làm chi phí sinh hoạt cả một tuần, thậm chí còn trang trải được một phần học phí cho học kỳ tiếp theo. Có lẽ đối với những người khác, nó có thể chỉ là chi phí cho bữa ăn trong một ngày.
Vào ngày diễn ra hoạt động Halloween, Yến Cải không đến trường.
Cậu ở bên ngoài giúp mọi người dựng quầy hàng.
Có người đến mua thứ gì đó, tình cờ là người trong trường, phát hiện Yến Cải là người bị bắt nạt nhưng vẫn giữ im lặng, nên lại nổi lên lòng trắc ẩn, nhất định bắt Yến Cải phải bán cho cậu ta rẻ hơn mười tệ.
Yến Cải không đồng ý.
Người bạn cùng lớp kia không muốn giao tiền nhưng đã chuẩn bị rời đi.
Yến Cải lạnh lùng nói ở phía sau: “Cậu được là cướp bóc đó, tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Cậu bạn kia dừng lại mắng: “Thật xui xẻo, mười tệ cũng không chịu bán rẻ.” Nói xong không còn cách nào, đành phải móc tiền ra thêm.
Tiền lẻ vung rải rác rơi trên quầy hàng, có một số rơi ra xa.
Yến Cải đưa tay ra nhặt lên.
Có một bạn học đang đi mua đồ vô tình đá xuống đất, bụi cát bay lên, cát đập hết vào cổ tay Yến Cải.
Người bạn cùng lớp kia không phải cố ý, nhưng cũng không muốn xin lỗi.
Cậu ta cười giả lả, giọng điệu thô lỗ: “Xin lỗi nha, có làm cậu bị thương không?”
Yến Cải bỏ tiền vào trong bình, bình tĩnh nói: “Không sao.”
Người bạn cùng lớp kia dường như còn muốn làm chút gì đó, nhưng xung quanh lại có vài người quen chạy đến và kéo cậu ta đi.
Cho dù hai người bọn họ đi rất xa, nhưng Yến Cải vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, giọng nói nhẹ nhàng vang lên với vẻ chế giễu: “Thành tích cao thì có ích lợi gì, cậu thấy cách cậu ta vừa nhặt tiền không, cười chết tôi.”
Yến Cải thờ ơ rủ mắt xuống, tiếp tục ngồi trên băng ghế nhìn quầy hàng.
Quầy hàng vỉa hè cách trường học không xa, cậu có thể nghe thấy tiếng reo hò của mọi người bên trong, tiếng mọi người reo hò vui vẻ bên trong, nhưng cậu thì ở đây, vắng vẻ cô độc, dù có người đến rồi đi, nhưng rất ít người dừng lại bước chân.
Yến Cải giúp quản lý nửa ngày, lấy được một ít tiền từ chỗ ông chủ, nhưng cũng đói đến mức đau dạ dày.
Cậu nhìn hai mươi tệ vất vả kiếm được, do dự một lát, nghiến răng chịu đựng, cậu không muốn bỏ ra mấy đồng tiền này để mua cơm, đây là khu học chính, ngoại trừ tiệm cơm của nhà ăn thì mọi thứ đều đắt đỏ, đó là để nhóm học sinh được nuông chiều kia hưởng thụ, anh không có đủ tư cách này.
Khi tiếng reo hò trong khuôn viên trường kết thúc và các bạn học đổ xô ra khỏi trường, Yến Cải mang cặp của mình và trở lại lớp học.
Cậu lấy ra một cốc nước, lấy nước từ bình đựng nước, sau đó lập tức uống vài cốc nước lớn vào bụng, dạ dày lập tức thoải mái hơn nhiều.