Yến Cải suy nghĩ một lúc, cho rằng đó là ảo giác của mình.
Đôi mắt đen láy của cậu yên lặng nhìn Lam Tiểu Thước thật lâu.
Lam Tiểu Thước nhận ra điều gì đó, cô không hiểu hỏi: “Cậu…sao thế?”
Yến Cải từ từ lấy lại tinh thần.
Cậu nghiêng đầu, không nói lời nào, như một vũng nước im lặng và bình tĩnh, ánh mặt trời chiếu lên người cậu, nhìn từ phía sau thấy Yến Cải có vẻ ấm áp hơn nhưng nhìn chung cậu vẫn lạnh lùng và khó tiếp cận.
Đầu Lam Tiểu Thước xuất hiện đầy dấu chấm hỏi.
Cô cũng không dám hỏi nhiều, dựa vào bên cạnh rồi nhìn Yến Cải một lát, đợi cho em gái bàn trên đi ra ngoài tìm cô, cô mới ngừng quan sát cậu.
Nhưng mà Yến Cải lại lạnh lùng như thế.
Nhưng sau ngày hôm đó, Lam Tiểu Thước phát hiện ra thái độ của Yến Cải đối với mình rõ ràng đã cải thiện hơn rồi!
Ví dụ như những câu chuyện xưa tích cực mà cô chuẩn bị sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện trên bục giảng hay trong thùng rác.
Một ví dụ khác là thỉnh thoảng cô quên mang theo sách nên nhờ Yến Cải cho đọc ké, cuối cùng Yến Cải cũng chịu đọc cùng cô!
Lúc tan học, Lam Tiểu Thước cố lấy dũng khí hỏi Yến Cải:
“Bạn cùng bàn này, gần đây có phải tâm trạng câu không ổn đúng không?”
Yến Cải ngậm chặt miệng không nói như cũ, giống như nói nhiều thêm một chữ thì mạng của cậu sẽ biến mất vậy.
Lam Tiểu Thước lạc quan nghĩ: Chỉ cần điểm hắc hoá không tăng là được!
Cô đã dành thời gian để xem xét quan điểm tốt của Yến Cải đối với thế giới này.
...Ha hả, vì sao điểm hắc hoá vẫn tăng vậy! Đã xảy ra chuyện gì?
Lam Tiểu Thước không nói nên lời, lại một lần nữa ý thức được làm nam chính thật không dễ dàng.
Cô hỏi Yến Cải có chuyện gì mà cô có thể hỗ trợ không.
Ánh mắt Yến Cải trong trẻo nhưng lạnh lùng, liếc nhìn Lam Tiểu Thước một cái, rồi im lặng, lại im lặng, im lặng không hồi kết…
Lam Tiểu Thước tức giận muốn nhảy lên mắng chửi người.
Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh sắp đến, ba mẹ Lam Tiểu Thước đưa cô ra nước ngoài chơi, Lam Tiểu Thước không có hứng thú đi du lịch nên sau khi chơi được hai ngày, cô đã sớm chạy về nhà.
Cô mua đặc sản ở nước ngoài, chuẩn bị chia cho em gái bàn trên. Ngoài ra cô còn không quên Yến Cải, không chừng Yến Cải sẽ vì thích những đặc sản này mà hạ điểm hắc hoá.
Lam Tiểu Thước vui vẻ nghĩ.
Cô đội chiếc mũ che nắng bằng ren, kéo vali và về nhà với tâm trạng vui vẻ.
Nhưng mà khi đi qua một góc phố nào đó, cô nhìn thấy Yến Cải.
Yến Cải mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng đã được giặt sạch, ngồi ở bàn đá, mặt đối mặt chơi cờ với một người đàn ông trung niên nhếch nhác.
Xung quanh có vài người đang bàn luận.
Lam Tiểu Thước đi qua nghe ngóng, nhanh chóng hiểu ra chuyện gì…
Đây là nơi một nhóm người trung niên và người già tụ tập và chơi cờ, gần đây có thanh niên chơi cờ giỏi nổi lên, đánh bại tất cả những người già trong công viên nhỏ, thuận tiện còn lập võ đài, đặt một ngàn nhân dân tệ làm phần thưởng và chờ người tới đánh cờ chung với cậu.
Có lẽ Yến Cải đến chơi cờ vì không có tiền tiêu.
Cậu và chàng trai đó đang chơi cờ vua.
Lam Tiểu Thước xem không hiểu, đứng ở một trong góc nhìn, bên cạnh có vài cụ ông ngẫu nhiên nghị luận một hai câu, nghe nói tình huống của Yến Cải không ổn, rất có thể sẽ thua.
Nhưng qua một lát, có mấy người hô nhỏ một tiếng: “Á đù! Một bàn trở mình gay cấn!”
Hình như Yến Cải thắng!
Mấy người kia tiếp tục nói: “Người thanh niên này có lai lịch thế nào nhỉ, hình như là người mới, thế mà lại đánh bại Tiểu Hứa ư?”
“Điều này không thể nào nha.”
“Đúng như dự đoán, miễn là tốt vẫn còn thì mọi thứ đều có cơ hội.”
Có mấy người suy nghĩ, lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại.
Chàng trai trẻ tên Tiểu Hứa rõ ràng cũng không phục, miễn cưỡng lấy từ trong ví ra mười tờ một trăm đồng.
Có lẽ vì tức giận mà anh hất mấy đồng tiền trong tay rơi xuống đất, lật úp bàn cờ lại, toàn bộ quân cờ đều rơi vào người Yến Cải nửa cốc nước vốn đặt trên bàn cũng đổ lên người Yến Cải.
Quần áo của cậu nam sinh trẻ tuổi bị ướt ở thắt lưng và bụng nhưng cậu lại không phản ứng gì.
Yến Cải vẫn nhíu mày như cũ, nhặt mấy đồng tiền rơi trên đất bỏ vào túi, sau đó ngồi xổm xuống nhặt bàn cờ và quân cờ lên.
Tiếng trò chuyện của những người xung quanh dừng lại một lúc, nhưng không ai nói gì.
Đối với họ mà nói, việc Yến Cải đột nhiên thắng cờ giống như một người ngoài bất ngờ đột nhập vào lãnh thổ và mạc danh kỳ diệu đánh bại người của họ, đương nhiên họ không có thiện cảm với Yến Cải.
Sau khi Lam Tiểu Thước thấy chuyện này, cô rất muốn giúp Yến Cải.
Nhưng cơ thể cô bỗng mất kiểm soát và không thể cử động, một dòng văn bản mô tả máy móc xuất hiện trong đầu cô—
“Cứu rỗi nam chính là chuyện của nữ chủ.”
Đúng ha, còn có nữ chính, Lam Tiểu Thước lấy lại tinh thần.
Cô đứng bên cạnh đợi một lát nhưng đợi nửa ngày không thấy bóng dáng chị họ nữ chủ nhà mình ở đâu cả, Yến Cải đã thu dọn xong đồ đạc và chuẩn bị rời đi kìa!
Không thể trực tiếp tặng tiền thì có thể làm gì bây giờ?