Chương 1

Năm nay Lam Tiểu Thước lên lớp 10, cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần áo theo quy định của trường, váy dài đến đầu gối, đi một đôi giày trắng rẻ tiền, đôi mắt lộ ra vẻ bài xích đối với việc đi học, thoạt nhìn chính là một nữ sinh trung học bình thường.

Nhưng thật ra cô không phải là một người bình thường.

Bắt đầu từ hai năm trước, Lam Tiểu Thước nhận được một cái gì đó không bình thường.

Lúc đầu trong đầu cô xuất hiện một tấm bảng, trên bảng có một hộp tìm kiếm, cô có thể nhập tên người qua hộp tìm kiếm này để tìm hiểu xem những người này có độ hảo cảm với người khác như thế nào.

Ví dụ như cô có thể nhìn thấy mẹ mình, độ hảo cảm đối với rất nhiều người đều rất cao, mà chị họ Thiên Chi Kiều của cô thoạt nhìn có vẻ tốt bụng và dịu dàng, thực ra lại chướng mắt bất luận kẻ nào, độ hảo cảm với rất nhiều bạn học là số âm.

Ký ức này cho cô biết rằng thế giới cô đang sống là một quyển sách. Chị họ của cô, người đã học ba lê, học dương cầm và quốc họa(tranh Trung Quốc) ở trường tiểu học, là nữ chính trong sách.

Một nam sinh sắp ngồi cùng bàn với cô tên Yến Cải, là nam phụ thâm tình.

Gia cảnh của nam phụ Yến Cải không tốt, trên người thường xuyên bẩn thỉu và hỗn loạn, hầu như không có điểm sáng, so với nam chính cao ráo, đẹp trai, giàu có thì có vẻ quá khác xa, cuối cùng đã không thể đi cùng với chị họ.

Yến Cải cũng không vì vậy mà buông tha nữ chính, mà tiếp tục yên lặng bảo vệ nữ chính.

Cho đến khi nữ chính bị tai nạn xe cộ qua đời, Yến Cải thay đổi ý định và ném loại virus do cậu phát minh ra toàn thế giới, gây ra một cuộc khủng hoảng lớn trên Địa Cầu.

Cuộc khủng hoảng này đã làm rất nhiều người bị thương.

Trong đó những nhóm người bị thương đầu tiên là người dân cùng thành phố với Yến Cải, bao gồm cả gia đình Lam Tiểu Thước và Lam Tiểu Thước.

Sau khi biết được những chuyện này, phản ứng đầu tiên của Lam Tiểu Thước là cầu chị họ quan tâm đến Yến Cải!

Nhưng bây giờ chị họ của cô không nhận ra Yến Cải, hai người còn chưa gặp nhau nên kế hoạch này không thể thực hiện được.

Lam Tiểu Thước nhanh chóng nghĩ ra phương án số 2, đó chính là chuyển đổi vị trí!

Không thể trêu vào còn không trốn được sao?

Cô năn nỉ ba mẹ chuyển nhà đi tỉnh khác, thậm chí còn thay đổi nguyện vọng thi tuyển sinh cấp 3 của mình thành một trường nghèo, tóm lại cô đã tìm mọi cách để thay đổi cốt truyện.

Nhưng mà vẫn thất bại!

Ba mẹ cô đều cho rằng cô đang nói đùa, không để ý quá nhiều đến yêu cầu của cô.

Chuyện nguyện vọng thi vào trung học phổ thông càng thêm khó hiểu, rõ ràng cô cố ý thi điểm thấp, hơn nữa còn khống chế điểm số bình thường xung quanh vạch tiêu chuẩn, xây dựng hình tượng học sinh cặn bã toàn diện, nhưng vẫn vào trường trung học trọng điểm của thành phố bọn họ, cũng chính là trong nội dung vở kịch, nam chính nữ chính nam phụ nữ phụ tụ tập trên sân khấu lớn.

Lam Tiểu Thước quả thực tâm như tro tàn.

Ngược lại, ba mẹ cô vô cùng vui vẻ.

“Tiểu Thước!! Năm nay lại mở cửa thu phí chọn trường! Con có thể đến trường trung học trọng điểm! Có vui không!”

Lam Tiểu Thước cố gắng nâng khóe miệng muốn cười, cười không nổi.

Mẹ Lam kích động muốn chết: “Hơn nữa mẹ cũng sắp xếp lớp học tốt nhất cho con! Lớp thực nghiệm!!”

Lam Tiểu Thước cười gượng: “Mẹ......”

Mẹ Lam khoe khoang nói: “Mẹ nói cho con biết! Mẹ cho trường thêm một khoản tài trợ, để người đứng đầu kỳ thi tuyển sinh làm bạn cùng bàn với con! Sau này con cứ theo người ta học, chắc chắn sẽ không có vấn đề!”

Nội tâm Lam Tiểu Thước nằm xổm, người đứng đầu kỳ thi không phải là Yến Cải sao?

Cô vội vàng giãy dụa: “Mẹ, con không muốn......”

Ba Lam gia nhập nói chuyện phiếm, giọng nói nghiêm túc răn dạy: “Con không muốn cái gì? Nghe mẹ con đi, đừng nghĩ đông nghĩ tây. Với điểm số này của con có thể vào trung học trọng điểm, biết chúng ta tốn bao nhiêu công sức không?”

Lam Tiểu Thước có khổ nói không nên lời.

Ba Lam giáo huấn nói: “Nộp hơn mười vạn, còn không phải vì tốt cho con, đúng rồi chị họ con cũng ở trong trường này, không giống con, chị con thi đậu vào, có cái gì không hiểu con cũng có thể hỏi chị con.”

Một trăm vạn? Số tiền này quá lớn!

Lam Tiểu Thước bị học phí chọn trường đâm đau lòng, vẻ mặt buồn bã đồng ý.

Vì vậy, bây giờ, cô vẫn đi trên đường cốt truyện, trở thành cùng bàn với nam phụ Yến Cải.

Trong phòng học sáng sủa, Yến Cải nhàn nhạt ngồi ở vị trí. Cũng giống như miêu tả trong nội dung sách, dáng người cậu cao gầy, làn da tái nhợt, hốc mắt sâu, đôi mắt đào hơi cụp xuống dưới hàng lông mi dài cong cong.

Chỉ là không biết vì sao thường xuyên buồn ngủ, dưới mắt có quầng thâm, cả người lạnh lùng lãnh đạm, không thích nói chuyện đến cực hạn.

Ngày đầu tiên đi học làm bạn ngồi cùng bàn.

Lam Tiểu Thước cố gắng nhiệt tình chào hỏi cậu: “Xin chào bạn mới cùng bàn.”

Yến Cải rũ mí mắt nhìn Lam Tiểu Thước một cái, không trả lời.

Lam Tiểu Thước lại hỏi: “Tớ tên là Lam Tiểu Thước, cậu tên gì?”

Yến Cải trầm mặc.

Lam Tiểu Thước nói: “Cậu có thể làm bạn với tớ không, tớ đặc biệt thích loại người lạnh lùng như cậu.”

Dường như Yến Cải đã xây dựng một bức tường phòng thủ xung quanh mình, mắt điếc tai ngơ trước lời nói không ngừng nghỉ của Lam Tiểu Thước.

Cậu dựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt thâm quầng không đáy, sườn mặt dưới ánh sáng nhiễm lên một tầng hào quang, ngón tay thon dài trên sách chuẩn bị lật trang.

Lam Tiểu Thước không dám quấy rầy nam phụ đọc sách, nhưng cũng không buông tha.

Vài ngày sau, cô tiếp tục thử làm quen với Yến, không hề có hiệu quả, Yến Cải chính là khối băng cứng nhất trên đỉnh núi, không thể dễ dàng cạy được.

Lam Tiểu Thước đã dành thời gian để kiểm tra xem độ hảo cảm của Yến Cải đối với mình.

Lần đầu tiên hai người gặp nhau, độ hảo cảm là 0.

Trải qua nhiều ngày cố gắng như vậy, độ hảo cảm vẫn là 0.

Lam Tiểu Thước bị làm cho hậm hực.