Chương 65

EDIT: BONNIE/ĐM TRUYENFULL

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc ôm lấy Đàm Khanh đang chơi xấu trong ngực mình, cúi đầu xuống, có chút bất đắc dĩ nói, "Con trai còn chưa đến sáu tháng, mập chỗ nào."

Đàm Khanh cúi đầu, cực kì xấu hổ nói: "Chỗ nào cũng mập."

Hạ Minh Ngọc đưa tay nhéo nhéo cái eo uốn qua uốn lại của Đàm Khanh, trầm giọng nói: "Anh chỉ thấy em lại muốn bị đánh đòn."

Đàm Khanh vội vàng nhảy dựng lên hôn Hạ Minh Ngọc một ngụm, tỏ vẻ chân thành: "Tui không phải, tui không có!"

Hạ Minh Ngọc cúi người, đè Đàm Khanh lên trên tường phòng bếp, tiếp tục thâm nhập sâu hơn nụ hôn trộm vừa nãy.

Hôn được một lúc lâu, Hạ Minh Ngọc mới buông Đàm Khanh ra, dùng ngón cái lau vết nước nhàn nhạt bên môi Đàm Khanh đi, sau đó giúp hắn kéo thẳng quần áo bị nhăn, "Ngoan như vậy, lần này tha cho em."

Đàm Khanh bị hôn đến uể oải, làm ổ trong ngực Hạ Minh Ngọc, nhẹ nhàng thở hổn hển vài tiếng, vươn tay ra nói: "Hạ Minh Ngọc, tui muốn mua xe đẹp."

Hạ Minh Ngọc kéo tay Đàm Khanh qua nắm chặt, sờ sờ: "Em có bằng lái sao?"

Đàm Khanh ngẫm nghĩ, siêu ngoan nói: "Vậy tui còn muốn một tài xế nữa."

Hạ Minh Ngọc nhẹ nhàng gật đầu: "Được."

Đàm Khanh chợt nghe tin vui, sững sờ, nhảy ra khỏi lòng Hạ Minh Ngọc: "Thật hay giả?"

Hạ Minh Ngọc nhíu mày, có chút không thích ứng được với cái ôm đột nhiên rỗng tuếch, dừng một chút mới nói: "Thật, về sau mỗi ngày em đều nghe lời, anh sẽ mua xe em thích."

"Quá tốt rồi! Yêu anh!"

Đàm Khanh vui vẻ cho Hạ Minh Ngọc một tấm thẻ người tốt, nhấc chân lên muốn vụиɠ ŧяộʍ chuồn mất.

Nhưng mà vừa chạy được một bước, đã bị Hạ Minh Ngọc bắt về: "Trước tiên đi dỗ con trai với anh đã."

Đàm Khanh: "..."

Niềm vui trên mặt Đàm Khanh rút nhanh đi như thủy triều.

Hắn nhíu mày, buồn bã lui bước nói: "Tự anh đi dỗ đi, dù sao nhóc béo rất dễ dụ dỗ mà..."

Hạ Minh Ngọc nhìn Đàm Khanh một cái, không nói gì.

Đàm Khanh đành phải nhếch miệng: "Được rồi được rồi dỗ thì dỗ! Đi đi đi đi đi đi —"

Vậy mà hôm nay bạn nhỏ Đàm Kỷ Kỷ lại đột nhiên không hề dễ dỗ.

Trong đó, trình độ không dễ dụ lớn nhất biểu hiện trên việc có thể chơi có thể nghịch, chỉ là không ăn cơm.

Mà lại cực kỳ kiên định nói không ăn là không ăn.

Nhóc con đang ngồi trên cầu trượt nhỏ trong thành đồ chơi, phát ra tiếng "ba ba ba" và "ba ba ba" với Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc.

Sau đó nhờ sự giúp đỡ của Hạ Minh Ngọc, thành công trượt từ cầu trượt nhi đồng trơn bóng xuống.

Lăn đến bên chân Đàm Khanh.

Sau đó ôm lấy đùi Đàm Khanh.

"Ba!"

Đàm Kỷ Kỷ hô một tiếng trong trẻo, cũng kiêu ngạo ngẩng đầu lên.

Đàm Khanh đau khổ nhìn Hạ Minh Ngọc, đưa tay xách nhóc con lên, lừa gạt nói: "Đàm Kỷ Kỷ, cha con nói nếu con còn không ăn cơm, sẽ bán con cho nông dân làm heo con!"

Đàm Kỷ Kỷ: "..."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Nhóc con đáng thương nhỏ yếu, dưới sự uy hϊếp của Đàm Khanh, nó bị dọa đến mức cơ thể nhỏ nhắn run rẩy, gào một tiếng bật khóc trong ngực Đàm Khanh.

"Oa, oa oa, oa oa oa..."

Nước mắt to như hạt đậu rơi xuống từ trong đôi mắt to của Đàm Kỷ Kỷ, rất nhanh đã làm ướt một bên vai của Đàm Khanh.

Đàm Khanh: "..."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc thở dài, duỗi tay ra với một lớn một nhỏ: "Để anh ôm đi."

Đàm Khanh vội vàng muốn kín đáo đưa nhóc con đang khóc trong lòng cho Hạ Minh Ngọc.

Kết quả nhóc con vừa khóc vừa ôm lấy Đàm Khanh chặt hơn, đơn giản muốn bao nhiêu tủi thân có bấy nhiêu tủi thân: "Ba, oa oa oa, ba ba, ba ba ba oa..."

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh tuyệt vọng ôm lấy nhóc mập, "Được rồi, vẫn là để tui thôi."

Hạ Minh Ngọc ừ một tiếng, đáy mắt như có ý cười: "Con của chúng ta thật sự rất thích em."

Đàm Khanh: "..."

Không phải là nói nhảm sao!

Nhóc con này là hắn cho ăn từ nhỏ đến lớn đó!

Đàm Kỷ Kỷ càng trưởng thành, tiếng khóc và độ bền bỉ cũng cùng ngày càng tăng.

Đợi vất vả lắm nó mới khóc xong rồi ngủ, Đàm Khanh đã cảm giác mệt mỏi đến mức chỉ còn lại nửa cái mạng.

Sau khi giao nhóc con ngủ ngon phun bong bóng cho Hạ Minh Ngọc, Đàm Khanh trở lại phòng ngủ, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc chôn đầu trong chăn, chổng mông lên trời.

Hạ Minh Ngọc ôm Đàm Kỷ Kỷ trở về phòng nhi đồng, đắp kín chăn cho nó, lại trở về phòng ngủ của mình, bắt được một con Đàm Khanh.

"Mệt lắm sao?"

Hạ Minh Ngọc đi đến bên giường ngồi xuống, bóp eo cho Đàm Khanh, "Đừng lo lắng, nhóc con không nhớ được, ngủ một giấc tỉnh lại sẽ quên."

Đàm Khanh trở mình, vươn tay vươn chân, ỉu xìu nói với Hạ Minh Ngọc: "Vừa rồi đạo diễn nhắn tin cho tui, bảo tui ngày mai về đoàn phim khởi công."

Hạ Minh Ngọc nhíu mày: "Nhanh như vậy? Không phải trước đó nói hết cuối tuần sao?"

Đàm Khanh ủi ủi gối đầu từ dưới lên: "Ai biết được, có thể là bởi vì nam hai bị thay người đi. Đạo diễn nói có vài phần phải quay lại lần nữa."

Hạ Minh Ngọc ngẫm nghĩ: "Vậy anh bảo Lâm Vũ đưa em đi?"

Đàm Khanh phách lối vắt chân lên trên đùi Hạ Minh Ngọc, lắc lư lắc lư, nói: "Thôi, đạo diễn nói nam hai vừa vào đoàn cũng đến từ thành phố J như tui, nên đã đặt máy bay cho hai người rồi."

Từ khi chuyện của Nhiễm An Lạc bị khui ra, Hạ Minh Ngọc không tiếp tục nhúng tay vào quyết định tuyển người của đoàn phim nữa, nhưng mà có phải việc chọn nam hai này... quá nhanh hay không.

Hạ Minh Ngọc đè lại bàn chân đang lắc lư của Đàm Khanh: "Thành Diệp có nói với em nam hai là người nào không?"

Đàm Khanh nghiêng đầu: "Hình như là tên hai chữ, có chút khó đọc, tui quên rồi!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc gãi gãi lòng bàn chân Đàm Khanh, thấp giọng nói: "Quên rồi?"

"A—!"

Đệm thịt của động vật là mẫn cảm nhất, chạm vào đều sẽ có phản ứng rất lớn.

Lúc này bị Hạ Minh Ngọc làm như thế, cả người Đàm Khanh đều run rẩy, nước mắt tràn ra.

Đàm Khanh giơ tay lên đầu hàng nói: "Tui nói tui nói! Hình như tên là Hạ Nghiêu, nhưng mà tui không biết chữ kia, tui cũng không biết viết thế nào..."

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc dừng một chút, vốn muốn nói gì, lại không có nói ra khỏi miệng, ngược lại nói: "Ngày mai anh mua cho em một quyển từ điển tiếng Trung, về sau mỗi ngày em đều phải đọc."

Đàm Khanh sắp chết bỗng nhiên nhảy dựng lên: "Tui không đọc đâu!"

Hạ Minh Ngọc sợ Đàm Khanh rơi khỏi giường, đành phải đưa tay đỡ lấy hắn, bình tĩnh nói: "Về sau Đàm Kỷ Kỷ lên tiểu học, nhỡ may phát hiện ba nhỏ của nó còn không biết nhiều chữ bằng nó thì phải làm sao bây giờ?"

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh khổ sở biểu diễn cảnh đột nhiên giả chết.

Hắn nằm vật xuống giường sau lưng, đạp chân: "Oa oa, sinh hoạt thật khó khăn mà."

Hạ Minh Ngọc cúi đầu xuống, xích lại gần bên môi Đàm Khanh, chững chạc đàng hoàng nói: "Muốn nũng nịu ôm hôn mới chịu sao?"

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh xoay mặt đi, bi thương nói: "Không! Lần này cho dù ôm ôm hôn hôn cũng sẽ không đồng ý!"

Hạ Minh Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, vén chăn lên chui vào.

Anh nằm một hồi, đột nhiên nói: "Đàm Khanh?"

Đàm Khanh đang nằm một bên giả làm thi thể, nghe vậy quay đầu sang: "Hở?"

Hạ Minh Ngọc nói: "Trước đó nói sẽ tổ chức một chương trình cho em, em muốn làm cái gì?"

Đàm Khanh: "Hở?"

Mặc dù hắn đã xem rất nhiều phim thần tượng, nhưng rất ít khi xem game show.

Thế là Đàm Khanh ngẫm nghĩ, thử thăm dò nói: "Có thể mở chương trình vào rừng rậm chơi và ăn uống không? Đã rất lâu tui chưa từng gặp rừng sâu núi thẳm rồi!"

Hạ Minh Ngọc: "Được."

Đàm Khanh: "???"

Hôm nay Hạ Minh Ngọc dễ nói chuyện đến mức khiến Đàm Khanh bắt đầu hoài nghi có phải anh đang đào bẫy cho mình không.

Đàm Khanh đảo mắt vài vòng, chống người lên, di chuyển sang bên phải, nằm úp sấp lên trên ngực Hạ Minh Ngọc. Sau đó dùng móng vuốt chọc chọc, nhỏ giọng nói: "Thật sự cho tui đi sao?"

Hạ Minh Ngọc kéo tay Đàm Khanh xuống: "Ừ."

Đàm Khanh: "..."

Hừm...

Rốt cuộc là có chỗ nào kỳ quái.

Ánh đèn trong phòng không đủ sáng, khoảng cách giữa hai người lại bởi vì động tác vừa rồi của Đàm Khanh mà càng thêm gần sát.

Bên trong hoàn cảnh đột nhiên yên tĩnh này, Đàm Khanh nghe được tiếng hít thở trầm thấp của Hạ Minh Ngọc.

Có thể là ánh mắt của Hạ Minh Ngọc quá mức nóng rực, dù là da mặt dày như Đàm Khanh cũng có chút không chịu nổi.

Hắn chống một cái tay lên trên ngực Hạ Minh Ngọc, không quá dễ chịu nói: "Ai nha anh xem hô hấp của anh tăng lên rồi kia, để tui nhường chỗ cho anh..."

"Không cần."

Đàm Khanh: "Hả?"

Hạ Minh Ngọc đưa tay bắt lấy cổ tay Đàm Khanh: "Anh nói, không cần."

Đàm Khanh: "..."

Hạ Minh Ngọc thế này có chút dọa người.

Đàm Khanh đánh không lại trốn không thoát, thành thật nằm xuống trong lòng Hạ Minh Ngọc, sờ trái sờ phải: "Hạ Minh Ngọc, tư thế này rất kỳ quái, bằng không chúng ta đổi tư thế..."

Hạ Minh Ngọc liền đưa tay ra vòng lấy eo Đàm Khanh, kéo vào trong chăn.

Đàm Khanh: "..."

Đột nhiên ngủ cùng một chăn với phiếu cơm dài hạn.

Thậm chí có chút hưng phấn nho nhỏ.

Đàm Khanh dùng chân cọ xát Hạ Minh Ngọc, phát hiện anh lại có công dụng làm ấm chân giống nhóc con.

Hơn nữa đồ làm ấm chân này vừa lớn vừa xài tốt hơn, không chỉ có thể sử dụng dài hạn, vận hành còn yên tĩnh hơn cái nhỏ.

Đàm Khanh với trạng thái tỉnh táo rất hài lòng. Thế là hắn nhét hai cái chân thon dài mảnh khảnh vào giữa hai chân của Hạ Minh Ngọc, đồng thời ngẩng mặt lên, đắc ý nói: "Đêm nay chúng ta cứ ngủ như vậy đi?"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy Đàm Khanh chui vào trong lòng anh, bổ sung một câu: "Nửa đêm anh đừng có dùng thứ đồ thô to kia của anh cọ tui nha, tui không thích cái kia, lần trước cái kia đâm tui đau quá!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc trầm mặc thật lâu.

Sau đó cuối cùng cũng chật vật nghĩ ra, vỗ vỗ bả vai người trong lòng: "Đàm Khanh?"

Đàm Khanh đưa tay ôm lấy cánh tay Hạ Minh Ngọc, nhỏ giọng khò khè.

Hạ Minh Ngọc sửng sốt một chút, thả nhẹ âm thanh: "Ngủ rồi sao?"

Đàm Khanh không trả lời, dáng vẻ rất vô hại.

Hạ Minh Ngọc dừng lại mấy giây, giống như là chuẩn bị nuốt lời ra đến khóe miệng trở về, cuối cùng lại có chút không cam tâm.

"Đàm Khanh, em có nghĩ tới tương lai của em không?"

"Tương lai của mỗi người chỉ có mấy chục năm, trong mấy chục năm này, em... Được rồi."

Giọng nói của Hạ Minh Ngọc rất thấp.

Cuối cùng vẫn không nói hết.

Có lẽ không nên sốt ruột.

Hạ Minh Ngọc hôn một cái lên trên trán Đàm Khanh: "Được rồi, ngủ đi."