Thẩm Yến bất lực, tuyệt vọng và căm hận. Đôi mắt tràn đầy căm phẫn nhìn chằm chằm Trần Thiệu Lâm.
Trần Thiệu Lâm cười da^ʍ tà vuốt ve mặt Thẩm Yến, đôi mắt hắn híp lại quan sát con mồi non nớt trước mặt, khẽ liếʍ môi thốt lên " Con mẹ nó, thật đẹp! Cậu có phải con gái giả trai không thế? Làm sao con trai lại có thể xinh đẹp như tiên nữ thế này? Nào cục cưng, vào đây để gia kiểm chứng xem nào, không sao dù nam hay nữ gia cũng sẽ nhẹ nhàng với cưng."
Gã cảm thấy cả người nóng lên, ở phía dưới có thứ gì đó đang thức tỉnh, đáng tiếc được một nửa thì lại lên không nổi, đổ gục xuống trong bất lực.
Trần Thiệu Lâm nghiến răng, tay siết chặt cằm Thẩm Yến vì giận dữ.
Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Tên khốn Lam ca, nếu không phải bị vì một cú đá của tên khốn đó hắn đâu cần phải chuyển qua ăn mấy thằng đàn ông đực rựa, cả người hôi hám đen đúa kinh tởm.
May mà hắn tìm thấy tiểu thịt tươi ngon nghẻ trong đám rác rưởi đó, làm hắn ngay lập tức hứng thú bừng bừng, tư cách đàn ông đột nhiên trỗi dậy khiến hắn khám phá ra một cách " chơi" mới mẻ, kí©h thí©ɧ hơn thỏa mãn cái sự kìm nén bất lực không " lên " nổi của bản thân.
Hắn đã chấm Thẩm Yến ngay lần đầu tiên nhìn thấy, là đàn ông nhưng lại đẹp như phụ nữ tính cách thì yếu đuối mang lại cho người khác có cảm giác muốn chà đạp, quan trọng hơn cả người hắn đều có hứng thú khi đυ.ng vào Thẩm Yến, sự bất lực của hắn thật sự được an ủi phần nào.
Nhưng hắn không ngờ cái tên Thẩm Yến không bao giờ cho hắn đυ.ng vào hay khuất phục hắn lại là tình nhân của của con ả ảnh hậu Tố Lam gì đó, bị người ta chơi chán còn ra vẻ đạo mạo, thủ thân như ngọc, không phải cũng thèm tiền thôi sao?
Vậy mà dù cho hắn ra giá bao nhiêu cậu ta vẫn không khuất phục, lại còn bày ra bộ mặt u ám, không thèm để ý hắn, mặn ngọt gì cũng không ăn, không cho hắn đυ.ng vào, đúng là thằng đi*m không biết điều!!!
Rượu ngọt không uống lại muốn uống rượu phạt, nếu đã vậy bổn đại gia chơi chết ngươi! Đến lúc đó để tôi xem cậu quỳ xuống khóc lóc cầu xin tôi như thế nào, xem cái bộ mặt xinh đẹp này còn lạnh lùng được không?
Chỉ nghĩ đến điều đó, cả người Trần Thiệu Lâm nóng bừng bừng, đôi mắt tàn ác liếʍ khóe môi nhìn Thẩm Yến, rồi tàn bạo dùng sức kéo vào cái lều gần đó, không quên kêu đàn em canh giữ.
Mọi người xung quanh nhìn thấy thì mắt nhắm mắt mở làm ngơ, ai cũng làm như không thấy, không quan tâm, vốn dĩ việc này cũng quá quen với họ, cứ coi như không biết đỡ rắc rối, thế lực nhà họ Trần họ không kham nổi.
Tố Lam đứng phía xa nhìn thấy mặt không rõ biểu cảm vứt chai nước xuống đất đi về phía cái lều, trước khi đàn em của Trần Thiệu Lâm kịp nhận ra thì đã bị đánh một cú vào ót bất tỉnh nhân sự.
Quý mập khuôn mặt vô cùng tự hào chế nhạo mọi người xung quanh: " Mấy người mù kia, mở mắt to ra mà xem Lam ca của chúng tôi hành hiệp trượng nghĩa."
Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người Tố Lam ngồi xuống, vén một góc lều...nhìn lén.
Mấy người mù liếc Quý mập một cách "thân thiện" Quý mập cười cười ngượng ngùng gãi gãi đầu: " Chắc Lam ca bị chuột rút... Lam ca dạo này ăn uống thiếu dinh dưỡng quá, thật là..."
Lam ca làm cái trò gì vậy? Cậu ta không hiểu nổi, cậu tưởng Lam ca sẽ ra tay nghĩa hiệp, anh hùng cứu mỹ nhân chứ, nhưng ai ngờ lại là anh hùng xem mỹ nhân làm chuyện người lớn... Hơn nữa hai người lớn này có hơn không được bình thường cho lắm...Giờ mới biết gu Lam ca mặn dữ thần...
Thật ra Tố Lam cũng muốn tẩn cho tên Trần Thiệu Lâm một trận, nhưng nhớ lại mấy chuyện kiếp trước lại thấy có một ít khó chịu với Thẩm Yến thôi thì nhìn cậu ta bị ức hϊếp một chút cho đỡ tức vậy, đến lúc mấu chốt thì cô sẽ chạy vào cứu ngay, đừng trách cô độc ác vì cô chỉ ác độc thôi, nói đùa chứ Tố Lam định thu thập bằng chứng để tống tên Trần Thiệu Lâm vào ăn cơm tù.
Nhà hắn ta có tiền nhưng chỉ cần cô tung bằng chứng lên mạng rồi phát tán rộng rãi, hắn dùng tiền xóa thì cô lại dùng tiền đăng, cái gì chứ tiền cô không thiếu, có thêm video để xác định tính chân thật thì càng tốt, đến lúc đó đồng chí cảnh sát nhất định phải cho mọi người một câu trả lời thích đáng, cái thể loại súc sinh như hắn không thể cứ để xổng chuồng được, tất nhiên cô sẽ che mặt Thẩm Yến và che giọng nói của cậu, hơi có lỗi với cậu nhưng ai bảo cậu là người xui xẻo bị dính vào tên đó, đừng trách cô, không phải cô cố ý trả thù đâu...
Trong lều Thẩm Yến bị Trần Thiệu Lâm đè xuống, quần áo xộc xệch, bàn tay cuộn lại thành nắm đấm.
Trần Thiệu Lâm không ngừng nói mấy lời nói tục tiểu rồi cởϊ qυầи áo ra.
Đôi mắt Thẩm Yến lạnh lẽo cũng đầy bất lực, ánh mắt vô hồn trống rỗng lại như có như không vô tình hướng về phía Tố Lam, khiến Tố Lam giật mình, cứ tưởng bị phát hiện, nhưng nhìn lại thì Thẩm Yến đã cụp đầu xuống, không rõ biểu cảm.
" Cởi đồ ra..."
" Đúng rồi, cháu phải cởi cả quần nữa... Nhanh lên..."
" Dì đã bảo cháu phải cởi cả quần cơ mà? Tại sao lại cứ nắm chặt đai quần như vậy?"
" Nghe lời dì là sẽ được ăn cơm, không phải cháu đã nhịn đói lâu rồi sao? Không muốn ăn cơm hả? Nhanh lên nghe lời dì xong, dì sẽ cho cháu ăn cơm."
" Đúng rồi, trẻ con ngoan thì mới có cơm ăn..."
" Nghe lời tao khiến tao sướиɠ thì tao sẽ cho mày thật nhiều tiền, hay sự nghiệp đều được, không phải mày bán thân cho gái rồi sao? Để tao chơi ké thì có sao đâu."
" Đúng rồi, cứ nằm im thuận theo bổn đại gia thì cậu sẽ không thiệt đâu."
Kí ức trong quá khứ dần khớp với hiện tại, những câu nói trong quá khứ vang vọng trong đầu Thẩm Yến như những sợi dây xích lạnh lẽo vô hình quẩn quanh bên tại cậu, cùng với giọng nói đê tiện của Trần Thiệu Lâm cứ chồng lên nhau rồi dần dần hòa làm một, chúng cứ lập đi lập lại không ngừng chui vào đầu tra tấn cậu.
Đầu Thẩm Yến ong ong tầm mắt cậu trở nên mơ hồ, mồ hôi lạnh trên trán úa ra, hô hấp trở nên dồn dập, hàm răng cậu va vào nhau, hàm trên phải cắn chặt môi để giữ nghiến chặt để giữ bình tĩnh.
Thân thể Thẩm Yến bất đầu mất kiểm soát không thể ngừng run rẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm :" Đừng đυ.ng vào con, đừng đυ.ng vào con dì ơi, tha cho con đi mà dì..."
" Con không ăn cơm...không ăn ..."
" Mày nói cái gì? Ăn cái gì? Hay muốn tao ăn mày? Đừng nôn nóng, gia đến đây!" Trần Thiệu Lâm cười khà khà rồi giơ tay mở từng cúc áo của Thẩm Yến.
Thẩm không chống cự mà vẫn nói lẫm bẫm nói gì đó, cho đến khi đai quần bị đúng đến cậu gào lên hất Trần Thiệu Lâm rồi dùng đầu mình đập thật mạnh vào đầu hắn, đập mạnh đến nỗi Trần Thiệu Lâm nghe thấy tiếng xương vang lên, tai ù ù, đau đến chảy cả nước mắt.
Hắn ta bị ngã văng ra nhưng ngay ngập tức đứng dậy xông đến điên tiếc đấm mạnh vào mặt Thẩm Yến, sau đó giáng những cú đánh trời giáng vào người anh.
Còn Thẩm Yến lúc này nhắm chặt mắt không phản kháng như không biết đau là gì, cậu còn không mở miệng rên lấy một tiếng.
Cơn đau giúp cậu thoát khỏi cơn ác mộng lúc bé, nỗi đau thể xác cũng giúp cậu thoát khỏi nỗi đau tâm hồn, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cuộc đời của cậu rốt cuộc cũng chỉ khốn nạn như vậy, quá khứ không ai cứu giúp, hiện tại cũng như vậy, tương lai thì càng không.
Cậu càng ra sức vùng vẫy thì càng không thể thoát, vậy thì cứ để cậu bị đánh chết ở đây không phải sẽ tốt hơn sao? Chỉ là cậu không cam lòng, ai sẽ chăm sóc mẹ cậu đây? Tố Lam sao? Cô ta sẽ nể tình cậu mà chăm sóc mẹ cậu sao? Hay cậu chết rồi cô ta sẽ tức giận mà đuổi mẹ cậu đi? Hoặc là có thể nào cô ta sẽ buồn vì cậu không? Vì dù sao cô ta cũng đã nói rất thích cậu... Cô ta sẽ trả thù cho cậu chứ, sẽ nhớ đến cậu chứ?
" Thẩm Yến tôi thích cậu, theo tôi đi tôi sẽ bảo vệ cậu, ai ức hϊếp cậu tôi đánh gãy chân hắn."
Đó là những lời cô nói với anh khi theo đuổi anh được vài ngày, dường như cô luôn luôn rất thích đánh gãy chân người khác, chân anh cũng không ngoại lệ, lúc nào cũng đe dọa anh như vậy, nhưng lại không bao giờ làm, vì thế nên anh luôn làm trái ý cô khiến cô tức giận, lúc đó cô tức giận sẽ nói " Tôi đánh gãy chân anh" bây giờ anh lại thấy có chút buồn cười.
" Tên chó má này tôi đánh gãy chân anh!"
Giọng nói vang lên chồng lên giọng nói trong kí ức, Thẩm Yến bỗng nhiên mở mắt ra từ từ.
Lớp sương mù trước mắt như được tia sáng mặt trời chiếu vào xua tan đi.