- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Nam Phụ, Chia Tay Đi!
- Chương 12
Nam Phụ, Chia Tay Đi!
Chương 12
"Cắt."
"Mọi người làm tốt lắm, chuẩn bị cảnh tiếp theo."
Thẩm Yến cúi đầu nhìn kịch bản, tay cầm kịch bản hơi dùng sức, cậu hít một hơi thật sâu sau đó phồng má thở ra.
"Không sao, chỉ là diễn thôi, mày có thể làm được."
"Sau này mày cũng phải diễn nhiều cảnh hôn hít giường chiếu như vậy nữa, bây giờ coi như lần đầu tiên diễn với Dao Dao để lấy kinh nghiệm đi."
"Thẩm Yến ca ca." Giọng nữ ngọt ngào vang lên.
Thẩm Yến ngẩng đầu thấy Mục Dao Dao cầm kịch bản từ xa chạy đến.
Mục Dao Dao chống đầu gối thở hồng hộc, đôi má vì nóng mà đỏ bừng, càng tăng thêm vẻ điềm đạm đáng yêu.
"Thẩm Yến ca ca, huynh cùng muội tập trước phân cảnh tiếp theo nhé!" Mục Dao Dao cười rộ lên, đôi mắt to tròn cong thành hình trăng khuyết, lúm đồng tiên lúc ẩn lúc hiện, xinh đẹp toả sáng như mặt trời nhỏ sưởi ấm lòng người, lại có chút mềm mại yếu ớt, kích dây thần kinh muốn nâng niu bảo vệ của phái nam bùng nổ.
Thẩm Yến nhìn Mục Dao Dao lại nhớ đến đoạn clip kia, tâm trạng có chút phức tạp, nhưng sau đó nhanh chóng phục hồi lại, cười nhẹ nói: "Được."
Mục Dao Dao cũng không vì Thẩm Yến ít lời mà khó chịu, ít nhất Thẩm Yến còn cười với cô ta, đổi lại là người khác anh còn không thèm liếc mắt nhìn một cái.
Đến ngay cả con ả Tố Lam mặt dày theo đuổi Thẩm Yến cũng bị anh làm ngơ, chắc chắn trong lòng Thẩm Yến có cô ta, chỉ duy nhất cô ta mới được đối xử đặc biệt, cô ta cực kỳ hưởng thụ cảm giác này.
Hai người tìm một góc ngồi xuống cùng nhau tập lời thoại, cho đến phân đoạn cảnh giường chiếu...
"Yến ca ca, cảnh này..." Mục Dao Dao e thẹn ngại ngùng không dám đọc tiếp, len lén liếc mắt về phía Thẩm Yến.
Nhưng nhìn một cái, cô ta hoàn toàn bị hớp hồn, quên cả bản thân đang muốn giả vờ xấu hổ.
Chỉ thấy một bên mặt hoàn mỹ của thiếu niên, từ góc độ của cô ta, bên mặt kia bị che lấp sau kịch bản cầm tay. Lông mi thiếu niên dài và rậm rũ xuống làm con ngươi xám tĩnh lặng như tăng thêm phần mơ màng mị hoặc, góc nghiêng mũi cao thẳng, độ cong tạo cảm giác uốn lượn uyển chuyển thanh tao, không hề bị thô kệch hay tầm thường như mũi của các nghệ sĩ nam khác, khoé môi hơi mấp máy giống như yêu tinh đang mời gọi khiến người nhìn phải tự giác sa vào sự quyến rũ này, từng nơi từng góc cạnh trên khuôn mặt đều như một tác phẩm nghệ thuật vậy, mỹ lệ chấn động lòng người.
Đến cả vành tai cũng đẹp nữa.
Mục Dao Dao nhìn đến ngơ ngác, phải thừa nhận cô ta từng gặp người nào đẹp hơn Thẩm Yến, vẻ đẹp phi giới tính. Nếu nói Thẩm Yến đẹp như con gái thì cũng không đúng, vì cả người anh toát lên khí chất lạnh nhạt trầm lặng cao quý của một công tử kiêu ngạo con nhà quyền quý, mà nếu bảo Thẩm Yến quá tuấn tú thì cũng sai sai, vì sự u buồn của anh mang đến cho người khác cảm giác yếu mềm như phụ nữ, tùy thời có thể ngã đổ bất cứ lúc nào.
Trên đời này làm sao có người lại đẹp mâu thuẫn như thế này, nhìn hoài không chán, nhìn kiểu nào cũng không đủ. Mặt Mục Dao Dao đần ra, hai chữ "thèm thùa" bay ra từ đôi mắt nóng bỏng.
Thẩm Yến làm ngơ cái nhìn nóng bỏng của Mục Dao Dao, giả vờ điềm nhiên như không biết, cắt ngang ánh mắt của cô ta: "Dao Dao?"
"Dao Dao!"
Giọng nói thật dễ nghe, Mục Dao Dao đang trôi bồng bềnh, chợt nhận ra là tên cô ta được gọi, giật mình hoàn hồn.
"À, em xin lỗi! Nghĩ đến phân đoạn tiếp theo em có hơi lo lắng." Mục Dao Dao đầu óc chuyển động, nhanh chóng bịa cớ che đi vẻ thất thố của mình.
"Không sao."
Thấy Thẩm Yến có vẻ không biết tâm tư của mình, Mục Dao Dao thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta không muốn giống Tố Lam, thích Thẩm Yến là ra mặt theo đuổi, cô ta muốn giữ hình tượng rằng mình không hề có ý với Thẩm Yến, muốn chính Thẩm Yến phải thích cô ta, tỏ tình với cô ta trước, để cho tất cả mọi người xung quanh phải hâm mộ đố kỵ với cô ta.
Người con trai đẹp đẽ, cao vời, mà mọi người phụ nữ hận không thể tìm mọi cách đeo bám, lại cúi đầu cầu mong trở thành bạn trai của cô ta, nghĩ đến đó thôi Mục Dao Dao đã cảm thấy hưng phấn.
Sắp tới đây, cô ta còn được đóng cảnh giường chiếu với Thẩm Yến, đúng là kí©h thí©ɧ mà!
Mục Dao Dao nhìn kịch bản lăn giường, gò má ửng đỏ, không dám nhìn trực diện Thẩm Yến: "Chúng ta phải đóng thật sao?" Sau đó không biết nghĩ đến điều gì lại ỉu xìu cúi thấp đầu: "Em sợ chị Tố Lam..."
Thẩm Yến như có như không liếc cô ta một cái, giọng nói vẫn bình thản như cũ, nhưng âm điệu lại lạnh hơn vài phần: "Không cần để ý đến cô ấy, diễn tốt phần của em là được."
"Dạ." Mục Dao Dao giống như được thông suốt, vui vẻ đáp. Mà trong con ngươi to tròn lại loé lên một tia sung sướиɠ.
Tố Lam, người đàn ông mà cô yêu điên cuồng, không đồng ý đóng cảnh thân mật với cô, mà lại toàn tâm toàn ý đóng với Mục Dao Dao tôi, núp dưới váy của tôi, tôi thật mong chờ ngày cô bị đá như một con chó.
Tố Lam mà biết suy nghĩ của cô ả sẽ khinh thường phỉ nhổ.
Người có đầu óc đều biết, nếu không phải tôi hủy hợp đồng rồi đề cưỡng bách đạo diễn nhét cô vào, thì với scandal bị chửi ngập đầu chó của cô ở trên mạng, liệu sẽ có người ngu ngốc nào để cô diễn? Nằm mơ cũng đừng hòng!
Đáng tiếc người nào đó vẫn luôn mù quáng, suy nghĩ bay cao bay xa.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Nam Phụ, Chia Tay Đi!
- Chương 12