Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Phụ, Chia Tay Đi!

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tố Lam ra khỏi căn hộ, bịt kín người, gọi xe về nhà, nơi cô đang nói chính là biệt thự nơi Thẩm Yến đang ở.

Căn biệt thự này là một ngôi nhà cổ kính, đã có tuổi đời lâu năm, được truyền từ đời con cháu đến đời cha mẹ của nguyên chủ. Nói về gia thế của nguyên chủ, tất cả mọi thứ đều không thiếu, chỉ thiếu duy nhất - nghèo!

Cha mẹ nguyên chủ là người sáng lập một chuỗi cửa hàng bánh kẹo nổi tiếng trên toàn quốc, với quy mô cực kỳ lớn. Mỗi tháng, thu nhập của họ có thể chạm mức hàng triệu, gần như bao thầu toàn bộ bánh kẹo cung cấp cho cả nước. Trung Quốc rộng lớn như vậy, thử hỏi tỉnh thành nào cũng có ít nhất một vài chi nhánh của gia đình nguyên chủ, số tiền hàng tháng chui vào túi là một con số khổng lồ không thể tưởng tượng nổi.

Cho dù cha mẹ nguyên chủ tiêu xài phung phí hay tán gia bại sản thế nào cũng không thể tiêu hết, họ đã tạo ra một cái thẻ ngân hàng, mỗi tháng tự động chuyển tiền vào đó. Số tiền tỷ tích lũy từ khi nguyên chủ còn nằm trong bụng mẹ đã tăng dần, đến giờ khi Tố Lam đã 23 tuổi, số tiền trong thẻ đã lên tới hàng chục, thậm chí hàng trăm triệu, làm mù mắt người nhìn. Hơn nữa, số tiền này sẽ còn tăng mạnh mỗi tháng, bởi chuỗi cửa hàng này chính là tài sản mà Tố Lam được kế thừa, cô chính là tỷ phú ngầm!

Nguyên chủ trở thành diễn viên chỉ vì sở thích, cuộc sống của cô quá đầy đủ và êm đềm, nên cô chọn làm diễn viên để trải nghiệm đủ sắc màu và những điều kí©h thí©ɧ khác trong cuộc sống.

Tất nhiên, nguyên chủ sẽ giấu giếm thân phận của mình, dùng thực lực bản thân để bước từng bước một, không hề dùng tiền của gia đình để kiếm tài nguyên. Với sự giàu có của nhà nguyên chủ, việc mua đứt công ty giải trí chỉ là chuyện nhỏ.

Đây cũng chính là lý do mà Giang Tịnh Ái - người duy nhất biết về thân phận của nguyên chủ, hễ mở miệng là dùng tiền đập! Đập! Đập! Ai bảo nghệ sĩ của mình có núi tiền núi bạc.

Quản gia Hứa đang nấu ăn, vừa quay lưng thấy Tố Lam liền chạy đến. "Cô chủ về rồi sao?"

"Ừm, Thẩm..."

"Cô chủ yên tâm, cậu Thẩm Yến buổi tối đều về nhà đầy đủ, ăn uống nghỉ ngơi đàng hoàng, sáng hôm nay đã ăn sáng rồi mới đến phim trường quay phim." Quản gia Hứa như được lập trình sẵn cắt ngang.

Tố Lam chưa kịp hỏi: "..." Được rồi, cô quen rồi.

Mỗi lần trở về, điều đầu tiên cô hỏi quản gia Hứa là Thẩm Yến gần đây làm gì, ở đâu. Dần dần, việc này đã trở thành thói quen mà quản gia Hứa phải nắm bắt.

"Lần sau không cần dám sát Thẩm Yến nữa, cậu ấy thích làm gì thì làm, cũng không cần thông báo cho con." Tố Lam với vẻ mặt không quan tâm nói: "Còn nữa, giúp con tìm hồ sơ vài căn nhà đang bán có phong thủy tốt, diện tích rộng rãi thoáng mát."

Quản gia Hứa xuất thân từ nhiều nghề, là nhân viên kỳ cựu đi theo cha mẹ Tố Lam trong quá trình xây dựng sự nghiệp. Sau này, khi ông đã đứng tuổi, cha mẹ Tố Lam mời ông làm quản gia. Ông cực kỳ trung thành với nhà cô, khi Tố Lam còn nhỏ, chuỗi cửa hàng đều do một tay ông quản lý, cũng là người chăm sóc cô cho đến bây giờ. Nói ông là người bố thứ hai cũng không quá.

Nhưng Tố Lam chỉ là người xuyên vào, chỉ sở hữu ký ức, còn tình cảm không có, tất nhiên cô vẫn kính trọng, xem quản gia Hứa như tiền bối, người thân mà đối đãi, chỉ là nếu bắt cô phải thân thiết mỗi ngày làm nũng, thì cô chịu, bề ngoài lạnh nhạt hay nhiệt tình không quan trọng, chỉ cần có lòng, thời gian trôi qua ắt sẽ biết được.

Quản gia Hứa là người nghiêm khắc, cho dù có quyền hành trong nhà, cũng không cho phép mình quên đi chức trách và vị trí của bản thân, làm việc nhà là phụ, giúp Tố Lam xử lý các chuyện phiền phức, điều tra nghe ngóng tin tức, ký hợp đồng mua bán... mới là công việc chính.

Vậy mà lúc này, người trải qua phong ba bão táp như quản gia Hứa cũng phải loé lên sự ngạc nhiên.

"Cô chủ nói thật?" Không uống nhầm thuốc đấy chứ?

Ông biết Tố Lam cưng chiều Thẩm Yến, mặc dù sự cưng chiều này có chút ác độc, nhưng làm sao dễ dàng buông tay như vậy? Hành động này của Tố Lam nếu không phải có ý định đó thì là gì?

Tố Lam hơi mím môi, làm vẻ mặt nghiêm túc: "Nhìn mặt con có giống đang đùa không?"

Quản gia Hứa: "..." Được rồi, vẻ mặt có chút buồn cười nhưng đúng là không đùa thật.

"Thế thám tử..."

Tố Lam xua xua tay: "Xin lỗi vì chú ấy đã thất nghiệp, nhà chúng ta khá nghèo." Một tin 3000 đấy!

Quản gia Hứa ho nhẹ: "Chú sẽ thông báo." Vì nhà chúng ta quá nghèo, không sai, nghèo đến mức chỉ có tiền và tiền.

"Vậy cháu lên phòng đây, bữa trưa mang lên phòng cho cháu nhé! À chú đừng nói cho Thẩm Yến biết cháu về đây, khi nào có hồ sơ nhà rồi tính sau." Biết Thẩm Yến sẽ chẳng bận tâm cô có về hay không nhưng vẫn phải nói trước mới yên tâm. Tâm tình con người phức tạp vậy đấy.

Quản gia Hứa trong lòng đã có đáp án, mỉm cười nói: "Chú biết rồi."

Nghe được câu trả lời, Tố Lam phóng lên phòng ngay.

Quản gia Hứa đau lòng nhìn bóng lưng Tố Lam khuất dần.

Tố Lam buông bỏ được đoạn tình cảm này, chắc chắn ông là người vui nhất. Con người Thẩm Yến rất tốt, nhưng lại không tốt với Tố Lam. Ông đã nhiều lần nhìn thấy tâm trạng Tố Lam xuống dốc nặng nề, bứt rứt kìm nén cảm xúc tiêu cực khi bị Thẩm Yến lạnh nhạt, khiến lòng ông cũng lạnh lẽo theo.

Trong suy nghĩ của ông, Tố Lam từ nhỏ đã là tiểu công chúa xinh xắn hoạt bát, sinh ra đã được mọi người yêu thương cưng chiều, chưa bao giờ phải chịu uất ức khổ sở, thế mà bây giờ, người ông xem như con gái ruột lại phải hèn mọn hạ mình để cầu mong sự yêu thương từ người không yêu mình. Với điều kiện của Tố Lam, muốn kiểu đàn ông nào mà chả có một đống? Cần gì phải tự ngược đãi bản thân vì Thẩm Yến?

Có thể Tố Lam yêu sai cách, nhưng đã hết mình, còn Thẩm Yến, cậu không bao giờ thử mở lòng mình ra. Nếu cậu chịu mở lòng, có thể cậu sẽ thấy được một Tố Lam hoàn toàn khác, một Tố Lam đối xử tốt với cậu hơn bất kỳ ai trên thế giới này.

Giờ điều đó đã không còn quan trọng, người nặng tình như Tố Lam cuối cùng cũng phải mệt mỏi buông tay.

Trách ai bây giờ, số trời đã định.

Quản gia Hứa thở dài, sắn tay áo, đeo tạp dề hello kitty vào bếp. Yêu làm gì cho mệt, như ông độc thân vui tính có phải tốt hơn không?!

Thẩm Yến như thường ngày đúng giờ đến phim trường, không sớm cũng không muộn.

Thời điểm này, nhân viên đoàn phim và đa số diễn viên đã đến đủ, chỉ có nam nữ chính có chút tăm tiếng vẫn chưa thấy mặt mũi đâu. Đây là tính khí thường thấy của minh tinh nổi tiếng, hai người này đều là minh tinh tuyến 1, đạo diễn đã mất biết bao công sức mới mời được thì tất nhiên sẽ coi như tổ tiên để cung phụng, chính vì vậy người ta thích đi trễ như ăn cơm bữa đi nữa, cho dù bất mãn cũng không ai dám ho he gì.

Bộ phim này trừ nam nữ chính nổi tiếng thì hầu như tất cả diễn viên còn lại đều là gương mặt mới hoặc là nghệ sĩ tuyến 18. Tất cả đều có một điểm chung là đẹp. Tóm lại không có chất lượng bên trong nhưng được cái mác bên ngoài.

Vì là những nghệ sĩ mới nên đa phần đều không có trợ lý, lác đác vài người có người đại diện bên cạnh, ai cũng tìm một góc ngồi nghiên cứu kịch bản, hoặc là bắt tay nhau tập diễn. Dù sao không phải diễn viên gạo cội nên tâm lý luôn muốn mình phải diễn thật tốt, không hề có cảnh đấu đá ngầm như mấy bộ phim đầu tư lớn.

Thẩm Yến cũng tìm một góc ít người ngồi xuống.

Đôi mắt lặng sóng lặng lẽ lướt qua từng người giống như đang tìm kiếm gì đó.

Sau đó, không cảm xúc thu lại, khuôn mặt Thẩm Yến không chút biến hoá nào, chỉ là nhìn vào sẽ tạo cho người nhìn cảm giác cậu đang cô đơn u buồn, khiến người khác không nhịn được mà muốn yêu thương che chở.

Thẩm Yến rũ mi xuống, chuyên chú đọc kịch bản.

"Thẩm Yến, đến đây một chút." Đạo diễn đang chuẩn bị đạo cụ, cầm cái loa vẫy vẫy về hướng cậu.

Thẩm Yến im lặng đứng lên, bộ dáng nhu thuận đi đến chỗ đạo diễn.

Tính khí Thẩm Yến khá quái gở, khi không cần thiết lắm cậu sẽ không nói chuyện. Người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng cậu cao cao tại thượng, khinh thường người khác, cho dù đẹp trai đến mấy nhưng mỗi lần nói chuyện tiếp xúc với cậu đều khá khó chịu.

Đạo diễn biết Thẩm Yến ngoài đời và đóng phim khác nhau một trời một vực nên cũng không khó chịu gì.

Gọi Thẩm Yến đến nói thẳng vấn đề: "Nhân vật nữ ba đổi người rồi, cậu chuẩn bị một chút. Mấy cảnh lúc trước cậu đóng chung với Tố Lam sẽ đóng lại hết, tập trung làm sao quay hết trong hôm nay nhé!"

Thẩm Yến không trả lời, khẽ lâu sau mới mấp môi: "Tại sao?"

Đạo diễn ho nhẹ: "Cậu cũng biết rồi đó, đoàn phim chúng ta đắc tội với cô ấy, người ta làm sao dám diễn nữa? Vụ việc lần này bị làm rầm rộ như vậy, nhà đầu tư không rút vốn, phim còn quay được là may mắn lắm rồi! Còn mặt mũi nào xin cô ấy ở lại."

Tố Lam vừa có nhan sắc vừa diễn xuất tốt lại vừa hot, đối với nam nữ chính đã qua thời điểm đỉnh cao của mình còn dễ cọ nhiệt hơn nhiều, ông làm sao không muốn giữ lại chứ?

Nếu không phải nhà đầu tư lớn nhất uy hϊếp ông và đoàn phim phải bịt kín miệng, không được tiết lộ việc Tố Lam bị hại, thì ông đã đứng ra tẩy trắng cho cô ấy rồi.

Bây giờ mọi chuyện phơi bày, đã đắc tội với người ta, còn mặt mũi nào níu kéo, thậm chí tiền bồi thường hợp đồng ông cũng không buồn lấy, coi như phí chuộc lỗi. Tuy rằng không cần làm như vậy, nhưng có thể hoà hảo được thì phải hoà hảo, người có mắt cũng nhìn ra được ông muốn giữ lại mối quan hệ hợp tác.

"Vâng. Vậy nữ ba là ai vậy?" Giọng điệu Thẩm Yến không chút bất mãn, chỉ ngoan ngoãn chấp thuận.

Đạo diễn cực kỳ ưa thích tính cách này của Thẩm Yến, nói gì nghe nấy, không khiến ai phiền lòng, ngoan ngoãn đến mức làm người khác đau lòng.

Đạo diễn kiên nhẫn trả lời: "Là Mục Dao Dao đấy, chắc cậu vẫn còn nhớ, chính là người đảm nhận vai nữ ba đầu tiên, sau đó bị Tố Lam thay thế." "Quay đi quay lại cũng giống như lúc đầu, haizz, đúng là định mệnh mà."

Đạo diễn đang chắp tay nhìn lên trời than thở, quay đầu thấy Thẩm Yến cúi đầu không biết đang nghĩ gì, ông đi đến vỗ vỗ vai cậu nói: "Cố lên! Hết hôm nay tôi sẽ cho cậu nghỉ hai ngày dưỡng sức."

Lúc này Thẩm Yến mới ngẩng mặt lên cười nhe răng: "Vâng."

Mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu xuống phủ lên người thiếu niên một quầng sáng vàng nhạt, nụ cười của người thiếu niên còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, cả người như toát ra ánh hào quang rực rỡ chói loá.

Thiên thần...

Đạo diễn ngây ra nhìn Thẩm Yến không chớp mắt.

Thật đẹp, sao trên đời lại có người đẹp như vậy?

"Đạo diễn tỉnh, tỉnh lại đi!!!" Nhân viên hậu cần thấy đạo diễn đứng đó như bị hớp hồn, một hồi lâu vẫn chưa thấy tỉnh, không nhịn được đi đến gọi.

Đạo diễn lúc này mới hoàn hồn, mà Thẩm Yến đã không còn ở đây nữa.

Nhớ lại những gì đạo diễn vừa nói, trong đầu thiếu niên vô thức hiện lên giọng nói của một cô gái.

Thẩm Yến ghét bỏ, lắc đầu xua đi giọng nói này.

Được đóng chung với Dao Dao mày phải vui mới đúng, cuối cùng người phụ nữ kia cũng không giám sát mày nữa.

Cô ta nằm viện mày không quan tâm chắc cô ta đã tuyệt vọng chấp nhận buông tha cho mày rồi.

Có lẽ mày sắp được tự do...

Không còn liên quan đến người phụ nữ đó...

Thẩm Yến ngẩng cao đầu, nhếch môi cười nhạt nhẽo.

Thiếu niên đứng ở góc khuất, nửa người dưới lộ ra ánh sáng, phía trên bị bóng tối bao trùm, đôi đồng tử xám càng trở nên thâm sâu khó lường.
« Chương TrướcChương Tiếp »