Yêu Yêu hầm hừ đáp: “Ta mắng không phải người.”
Là súc sinh!
Cái kẻ Hỗn Nguyệt đạo nhân đó mới thực sự là đại súc sinh.
Dung Thận không thể nghe thêm được nữa, trong lòng hắn đau đớn khi thấy tiểu Yêu Yêu ngây thơ đáng yêu lại phải buông lời cay nghiệt. Hắn thừa biết nếu Yến Hòa Trần ở đây, nhất định sẽ bắt Yêu Yêu kéo ra để răn dạy ngay lập tức.
Dung Thận khép lại vạt áo, nhẹ nhàng kéo Yêu Yêu đến trước mặt, ngón tay khẽ nhéo lấy đôi môi nhỏ của nàng, khẽ động nhẹ, “Nghe lời, dù có thế nào cũng không được mắng chửi người.”
Yêu Yêu không mở được miệng, chỉ có thể ngô ngô ậm ừ. Đợi đến khi Dung Thận buông tay, nàng liền lập tức nhào vào lòng hắn, cái đầu nhỏ không ngừng cọ qua cọ lại tỏ vẻ bất mãn, khiến cho vạt áo mà Dung Thận vừa chỉnh tề lại bị xô lệch xuống.
“Ta vẫn giận lắm.” Yêu Yêu nuốt không trôi cơn giận này.
“Sao ai cũng có thể đến ức hϊếp ngươi, đánh ngươi, trong khi ngươi chẳng hề nợ bọn họ thứ gì.”
Dung Thận một tay ôm lấy Yêu Yêu, tay kia lại đi chỉnh lại vạt áo. Rõ ràng người bị thương bị khi dễ là hắn, thế nhưng hắn lại ngược lại an ủi nàng, “Không có gì phải giận, sư thúc tổ dù sao cũng là bề trên.”
“Chính bởi vì hắn là bề trên, cho nên dù hắn có sỉ nhục ngươi thế nào, ngươi cũng phải chịu đựng sao?”
Dung Thận khựng lại, đôi môi khẽ động như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại cụp hàng mi xuống, chọn lấy sự im lặng. Với Yêu Yêu mà nói, đây không khác nào là sự cam chịu.
Nàng không thể hiểu được, Ẩn Nguyệt rốt cuộc đã nuôi dưỡng Dung Thận thành ra thế này như thế nào? Đã là con người thì phải có chính kiến của riêng mình.
“Hừ!” Yêu Yêu chất vấn: “Nếu ngươi cho rằng thân phận tiểu bối thì nên cam chịu sự ức hϊếp từ bề trên, vậy sao ngươi còn phải phản bác hắn một câu khi bước ra khỏi cửa?”
Dung Thận khẽ run rẩy hàng mi, “Hắn không nên nói nàng.”
“Vậy ý ngươi là, hắn có thể mắng ngươi nhưng không được mắng ta?”
Dung Thận một lần nữa chìm vào im lặng.
“Sao ngươi ngốc như vậy.” Yêu Yêu thật lòng thương xót tiểu bạch hoa, nàng khẽ kéo tóc hắn, ra hiệu cho Dung Thận cúi đầu nghiêm túc lắng nghe nàng nói: “Không phải ai cũng đúng, cũng không phải ai cũng đáng để ngươi khoan dung nhẫn nhịn như vậy.”
“Nếu ngươi thật sự rộng lượng như ngươi nói, thì ngươi sẽ không phản kháng lại Hỗn Nguyệt đạo nhân vì ta.”
Chính vì Dung Thận đã bị Hỗn Nguyệt đạo nhân làm tổn thương quá nhiều, hắn hiểu rõ nỗi đau khi bị người khác làm tổn thương, nên khi Hỗn Nguyệt đạo nhân trút giận lên Yêu Yêu, hắn mới phá lệ nhẫn nhịn để lên tiếng phản kháng.
“Thật ra ngươi biết Hỗn Nguyệt đạo nhân đã sai, ngươi luôn luôn biết.” Chỉ là vì giữ lấy cái danh thuần thiện, mà hắn vẫn nhẫn nhịn chịu đựng.
Yêu Yêu chớp mắt, không cẩn thận làm nước mắt lăn dài từ khóe mi, nàng khịt khịt mũi, khuyên nhủ: “Vân Cảnh, ta cầu ngươi, đừng tiếp tục như vậy nữa.”
“Dù không phải vì bản thân, thì cũng vì ta, hãy mạnh mẽ hơn được không?”
Dung Thận trước đây cũng từng thấy Yêu Yêu khóc, nhưng đây là lần đầu tiên thấy nàng khóc mà ủy khuất đến nhường này. Đôi tai nhỏ nhắn rũ xuống, hàng mi dài đẫm lệ khẽ run, nàng không ngừng khụt khịt mũi, những giọt lệ nóng hổi rơi xuống thấm vào y phục của hắn.
“Được.” Dung Thận đưa tay lau đi nước mắt trên má nàng, thở dài đáp lại.
Yêu Yêu hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, dùng tay áo hắn lau nước mũi, “Ngươi đáp lại nhanh như vậy, có phải ngươi đang dỗ ta?”
Dung Thận liền ôm nàng đặt lên đùi, nghiêm túc hỏi: “Vậy ta phải làm sao để ngươi tin ta?”
Yêu Yêu giơ ngón út trắng nõn, Dung Thận không hiểu, thử dùng ngón út nhẹ nhàng móc lấy.
Ngón tay chạm vào nhau, linh lực tỏa ra tạo thành một đóa hoa nhỏ xinh, Yêu Yêu mở to mắt, bịa chuyện lừa hắn: “Vừa rồi ta đã dùng chú ngôn cổ xưa của thần thú, ngươi nếu dám gạt ta, ngươi sẽ biến xấu và già nua.”
Nàng lại bổ sung thêm: “Ngươi đừng không tin, ta nghiêm túc đấy.”
“Đến lúc đó ngươi sẽ trở nên xấu hơn cả tên hỗn đản kia, mà ta lại xinh đẹp thế này, đến khi ngươi biến xấu ta sẽ không cần ngươi nữa.”
Dung Thận như thể tin tưởng, siết chặt nàng trong lòng, nâng cằm nhỏ hỏi: “Nếu không cần ta, ngươi muốn ai?”
“Đương nhiên là tìm người xứng với mỹ mạo của ta rồi.”
Tâm tình Yêu Yêu đến nhanh đi cũng nhanh, lau khô nước mắt, nàng vuốt vuốt đôi má bầu bĩnh của mình, “Ta xinh đẹp thế này, Thời Thư có thể miễn cưỡng xứng đôi, Trang Tinh Nguyên kém một chút, Tang Vưu có thể suy xét, còn có sư tôn của ngươi, tuy lạnh lùng một chút, nhưng cũng có thể miễn cưỡng xem xét... Ngô ngô.”
Dung Thận đưa tay che lại miệng Yêu Yêu, “Lại bắt đầu nói nhăng nói cuội.”
Nếu để cho Ẩn Nguyệt đạo tôn nghe được lời này, e rằng sẽ lập tức ném nàng ra khỏi Vô Cực điện.
Sau khi Hỗn Nguyệt đạo nhân quất một roi vào người Dung Thận, cả người hắn cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Mặc dù hắn khinh thường Dung Thận, nhưng cũng biết rõ năng lực của hắn, nghĩ lại lời Dung Thận nói, để đảm bảo chắc chắn, hắn vẫn quyết định gọi chưởng môn các phái và vài vị điện chủ tới Vô Tình điện thương nghị, nhưng hắn lại đem lời Dung Thận suy đoán nói thành là suy đoán của mình.
“Hiện giờ nhân số gần như đã đủ, sư thúc suy đoán không phải là vô lý.” Kim Phượng tiên cô tán đồng với lời của Hỗn Nguyệt.
Hoa Dương chân quân cũng đồng tình với suy đoán này, hắn hạ xuống cây phất trần, trào phúng nói: “Có thể thả yêu tà ra ngoài gây hại cho nhiều đệ tử như vậy, quý phái quả nhiên xứng đáng là đứng đầu trong sáu đại tiên môn.”
Hỗn Nguyệt coi như không nghe thấy, hắn cất giọng, lấy uy phong của một chưởng môn nói: “Nếu mọi người đã đồng ý với suy đoán của bổn đạo, vậy chúng ta hãy triệu tập hết các đệ tử vào Vô Tình điện, tập trung bảo vệ.”
Chỉ cần không còn ai bị yêu tà bắt đi, nó sẽ không đủ số người để xé rách phong ma trận hoàn toàn.
Yêu Yêu biết được việc này liền tức đến l*иg lộn, bước vào Vô Tình điện, nàng túm lấy vạt áo của Dung Thận hỏi: “Không phải hắn không tin sao? Giờ tại sao lại mặt dày mày dạn nói phong ma trận là do hắn đoán được.”
“Người này rốt cuộc có biết xấu hổ hay không.”
Dung Thận khẽ xoa đầu nàng trấn an, “Mặc kệ thế nào, chỉ cần không còn ai bị mất tích là tốt rồi.”
Đáng tiếc tất cả đã quá muộn, khi Hỗn Nguyệt đạo nhân triệu tập các chưởng môn đến Vô Tình điện, lại có thêm mười đệ tử mất tích.
188 người đã đủ, nơi nào đó trên đỉnh trời mây đen cuồn cuộn, sấm sét ầm ầm, phá ma trận vỡ ra một cái khe, ma khí cường đại dâng trào
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ——” tiếng cười của ma âm vang lên bén nhọn và chói tai, từ giữa tầng sương đen đang xoáy quanh trên không trung Vô Tình điện. Giọng cười nghẹn ngào đầy mãn nguyện: "Bổn quân rốt cuộc đã giành lại được tự do."
Cổ Ma, một tồn tại huyền bí, chỉ qua trăm năm hóa linh, năm trăm năm hóa yêu, và ngàn năm để trở thành ma. Kẻ được phóng thích khỏi phong ma trận không phải là một tiểu yêu tầm thường, mà là một yêu tà thượng cổ đã bị phong ấn qua hàng vạn năm, danh xưng là Cổ Ma.
Cổ Ma là thực thể được sinh ra từ du͙© vọиɠ của con người, không thể tiêu diệt, bất tử bất diệt, thiên biến vạn hóa và vô hình vô ảnh, tự xưng là Nguyện Vọng Thần. Nó sinh tồn bằng cách nuốt chửng du͙© vọиɠ của nhân gian, giỏi nhất trong việc mê hoặc lòng người, khơi mào tranh chấp. Biết bao kẻ đã từng tìm cách thu phục nó, nhưng cuối cùng đều bị nó dẫn dắt sa vào ma đạo.
"Đó là Cổ Ma!" Hỗn Nguyệt đạo nhân tái mặt, là người đầu tiên nhận ra yêu tà vừa được thả ra.
"Nó không phải đã bị phong ấn tại Quỷ Bí Cấm Địa sao? Là kẻ nào đã phóng thích nó?"
"Mau! Tất cả phải tập trung tinh thần, ngàn vạn lần không để bị nó mê hoặc!"
Lập tức, Vô Tình điện trở nên hỗn loạn. Một số đệ tử có tu vi thấp đã bị tiếng cười của Cổ Ma mê hoặc, không kiềm chế được mà lớn tiếng thốt ra những du͙© vọиɠ thầm kín của mình, "Cho ta tiền, cầu Nguyện Vọng Thần ban cho ta vàng bạc đếm không xuể!"
"Ta muốn mỹ nhân, muốn cả một phòng mỹ nhân để không bao giờ chán chê, chỉ cần Nguyện Vọng Thần có thể giúp ta đạt được ước nguyện, ta sẵn sàng trả giá tất cả!"
Phần lớn những người bị mê hoặc đều là kẻ tâm thuật bất chính, một số khác bắt đầu vô cớ tấn công đồng môn, thậm chí có người muốn tự sát. Tình thế càng lúc càng không thể kiểm soát, Tịnh Nguyệt tiên cô tức tốc rút ra pháp khí, ném lên trời và hô lớn: "Ta sẽ ngăn chặn nó, các ngươi mau dựng kết giới!"
Tịnh Nguyệt tiên cô, điện chủ của Thanh Hàn điện, luyện chế pháp khí bằng thanh thẫm, không bị tà ma xâm phạm, mặc dù có thể trảm yêu diệt ma, nhưng đối với những yêu ma thượng cổ như Cổ Ma thì chỉ có thể cản được nhất thời.
Cùng lúc đó, phó môn chủ Quy Huyền môn Mặc Vũ cũng rút ra pháp khí, Hỗn Nguyệt dẫn dắt các chưởng môn khác nhanh chóng dựng nên kết giới. Kim Nguyệt tiên cô vội vàng lấy ra huyền quang cầm, dạo nên khúc thanh tâm chống đỡ ma lực của Cổ Ma.
Ngay khi Cổ Ma xuất hiện, Dung Thận lập tức che kín hai tai của Yêu Yêu. Tiếng cười của Cổ Ma khiến tâm trí bị xáo trộn, ngay cả Dung Thận cũng chịu ảnh hưởng, suy nghĩ trở nên hỗn loạn. Hắn nhắm mắt, khẽ niệm chú thanh tâm, đôi bàn tay ấm áp của Yêu Yêu đã kịp thời che lấy tai hắn. Dung Thận mở mắt, thấy Yêu Yêu đang mỉm cười với mình.
"Ta là thượng cổ thần thú, tà ma không xâm, sẽ không bị nó mê hoặc." Giọng nói mềm mại của Yêu Yêu nhanh chóng bị tiếng đàn lấn át.
Khi tâm trí của Dung Thận đã trở lại bình thường, nàng mới buông tay hắn ra, kéo hắn đi: "Chúng ta mau đi tìm Thời Thư, không biết tình trạng của hắn thế nào rồi."
Lúc này, Vô Tình điện đông đúc người qua lại, nhưng may mắn Yêu Yêu và Yến Hòa Trần có liên hệ qua uyên ương linh.
Khi họ tìm thấy Yến Hòa Trần, hắn đang dựa vào gốc cây, hô hấp dồn dập, mồ hôi ướt đẫm trán. Rõ ràng hắn đã bị tiếng cười của Cổ Ma mê hoặc, nhưng không đợi đến khi Kim Nguyệt tiên cô dạo lên khúc thanh tâm, hắn đã tự mình cắt vào tay để giữ thanh tỉnh.
"Ngươi chảy máu nhiều quá." Yêu Yêu vội vã nắm lấy cánh tay phải của hắn.
Thân thể Yến Hòa Trần căng thẳng, hơi thở lúc nhanh lúc chậm, hắn chậm rãi lắc đầu, cố gắng nói: "Ta không sao."
"Ngươi có ổn không?"
"Chúng ta không sao." Yêu Yêu vừa nói vừa giúp hắn cầm máu. Không tiện xé váy áo của mình, nàng bảo Dung Thận xé một mảnh từ vạt áo của Yến Hòa Trần, rồi quấn quanh vết thương: "Ngươi đối chính mình thật quá tàn nhẫn."
Yến Hòa Trần cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm điều gì đó. Yêu Yêu không nghe rõ, nên cúi xuống hỏi: "Ngươi nói gì?"
"Ta phải báo thù cho cha mẹ!"
"Ta muốn trở nên mạnh mẽ, ta muốn tiêu diệt hết yêu ma trên đời!"
Tình trạng của Yến Hòa Trần nghiêm trọng hơn những gì Yêu Yêu tưởng tượng. Chưa kịp phản ứng, hắn đã nắm chặt cổ nàng, đập nàng vào thân cây, đôi mắt đỏ ngầu, hét lên: "Xin ngươi làm cho cha mẹ ta sống lại, muội muội của ta còn quá nhỏ, nàng đã làm gì sai!"
"Làm cho họ sống lại, chỉ cần họ có thể sống lại, ta nguyện ý trả giá tất cả!"
Yến Hòa Trần đã đạt đến Kim Đan trung kỳ, theo lý thuyết thì hắn không nên bị mê hoặc đến mức này. Dung Thận thấy vậy vội túm lấy tay Yến Hòa Trần, "Ngươi nhìn kỹ đi, người ngươi đang bóp là ai!"
Vô ích, dù huyền quang cầm đã giúp đại đa số người hồi phục thần trí, nhưng Yến Hòa Trần lại như thể lún sâu hơn.
Thấy Yêu Yêu bị hắn bóp chặt không nói nên lời, Dung Thận lo lắng định đánh ngất Yến Hòa Trần, nhưng hắn như cảm nhận được nguy hiểm, đột ngột buông Yêu Yêu ra và lao vào tấn công Dung Thận.
Yến Hòa Trần ra tay tàn nhẫn, không chút nhân từ, hoàn toàn coi Dung Thận là kẻ thù.
Yêu Yêu ngã xuống đất, mặt đỏ bừng, suýt nữa bị bóp chết. Nàng đau đớn, toàn thân như mất hết sức lực, chỉ có thể yếu ớt nhìn hai người đang đánh nhau mà không thể làm gì.
“Đừng, đừng đánh khụ khụ.” Yêu Yêu cố gắng chống tay để đứng dậy.
Họ đang ở trong một góc tối, lúc này Vô Tình điện rối loạn như vậy, không ai chú ý đến họ. Càng lo lắng càng hoảng loạn, đột nhiên có người bước nhanh đến, nâng nàng dậy, giọng nói lạnh nhạt: "Ngươi có sao không?"
Yêu Yêu ngẩng đầu lên, phát hiện đó là Trang Tinh Nguyên.
"Giúp ta, mau ngăn họ lại!" Yêu Yêu nghĩ rằng mình đã tìm được cứu tinh.