Dung Thận thật sự đem Yêu Yêu "còn" lại cho Yến Hòa Trần.
Trên đường hồi Phiêu Miểu tông, Yến Hòa Trần đặt Yêu Yêu vào vạt áo, như không nhận thấy sự khổ sở của nó. Hắn khẽ sờ nó qua lớp vải, thấp giọng giải thích: “Ngươi yên tâm, ta sẽ đối đãi ngươi tốt.”
Yêu Yêu buồn bã, khó mở mắt, cả ngày lăn lộn ở Yến phủ, nó cần nghỉ ngơi gấp.
Thải phượng hoàng trước một bước ngừng ở Bàn Nhược điện tiền, Dung Thận theo sát sau đó. Khi hắn rơi xuống đất, Độ Duyên kiếm dưới chân biến mất, chỉ để lại nhàn nhạt kim quang. Yến Hòa Trần bước chân loạng choạng, đồng dạng đang bệnh, sau khi rời Yến phủ như bị rút cạn toàn bộ sức lực, cần người nâng mới có thể miễn cưỡng đứng lại.
“Dung sư huynh!”
Không lập tức trở về, Yến Hòa Trần cường chống đến trước mặt Dung Thận, suy yếu nói: “Ngày ấy ngươi đã cứu ta, còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn.”
Dung Thận ánh mắt ngắn ngủi dừng lại ở vạt áo của Yến Hòa Trần, hồi đáp với nụ cười nhạt: “Hàng yêu trừ ma là bổn phận của ta, đây đều là việc nên làm.”
Tiếc rằng, hắn không thể đến sớm hơn, bằng không Yến phủ sẽ không ch.ết nhiều người như vậy.
Những suy nghĩ này, Dung Thận tâm tư tỉ mỉ rất biết giữ kín, nên không nói ra.
Tĩnh nhìn Yến Hòa Trần được người đỡ về thiên điện, thiếu niên bước chân phù phiếm, chịu đựng ho khan, bóng dáng cô tịch cô đơn.
Dung Thận ánh mắt thật lâu không thể thu hồi, nói với Nguyệt Huyền Tử bên cạnh: “Tận mắt nhìn thấy Ảnh Yêu diệt môn, hắn còn có thể cường căng đến tận đây, thật không dễ dàng.”
Nguyệt Huyền Tử gật đầu: “Dù sao cũng là Yến Tu Nguyên hài tử, tâm tính tự nhiên cứng cỏi hơn người thường.”
Dung Thận nhướng mày, nhận ra trong lời nói của hắn có điều ẩn giấu, quay đầu nhìn hắn. Trong Phiêu Miểu tông, trừ vài vị điện chủ, người khác không biết Yến gia và Phiêu Miểu tông có liên hệ.
Nguyệt Huyền Tử tự biết lỡ lời, chậc một tiếng, chuyển đề tài: “Ngươi liền như vậy đem tiểu kiều kiều trả lại cho Yến tiểu tử?”
Dung Thận không hiểu: “Kia chỉ Thu Mễ thú vốn là của hắn, há có lý không còn?”
Nguyệt Huyền Tử nhìn Dung Thận lớn lên, không thể không nhận ra đứa nhỏ này luyến tiếc tiểu linh thú, thanh thanh giọng nói, ngữ điệu mơ hồ: “Bọn họ chưa kết huyết khế đâu.”
Trước đây, khó thuần phục và phản bội chủ nhân, vì vậy hiện giờ tu tiên giả thu phục linh thú, đều kết huyết khế. Có huyết khế, linh thú sẽ cùng chủ nhân trói buộc sinh mệnh.
Dung Thận nghe ra ẩn ý trong lời Nguyệt Huyền Tử, lông mi dài khẽ xốc, ngẩn người một chút. Nguyệt Huyền Tử không ngừng cố gắng: “Kia chính là Thu Mễ thú a.”
“Ngươi đừng nhìn nó hiện tại yếu, chờ nuôi lớn nó sẽ là bảo vật, tuy lực sát thương không bằng hung thú khác, nhưng tính tình dịu ngoan, còn có thể cứu người. Có nó ở, hung thú lợi hại cũng sẽ cho ngươi vài phần mặt mũi.”
Quan trọng nhất, Thu Mễ thú là linh thú thượng cổ hiếm có, rất ít khi xuất hiện, nhưng một khi xuất hiện tất sẽ gây phong ba. “Yến Hòa Trần không có tu vi, như hắn kết huyết khế với thượng cổ linh thú, chỉ biết bị phản phệ, ngươi nghĩ hắn có thể bảo vệ nó sao?”
“Kia ta không thể đoạt lấy ái sủng của người khác.” Dung Thận âm điệu lạnh vài phần.
Không phải của hắn thì không phải của hắn, người khác làm sao là chuyện của người khác, trước tiên hắn phải tự lo cho mình.
“Sư tôn từ nhỏ giáo dục ta, tu tiên không phải tu tiên đạo mà là nhân đạo, muốn bảo hộ đạo nghĩa, trước tiên phải có tâm chính, phẩm hạnh đoan chính.”
Những lời này Ẩn Nguyệt đạo tôn từ nhỏ đã giáo dục hắn, Dung Thận đã nhớ nhập cốt tủy. Hiện giờ Nguyệt Huyền Tử muốn hắn dùng thủ đoạn ti tiện đoạt lấy đồ của người khác, hắn làm không được.
“Nếu sư bá không có chuyện khác, Vân Cảnh liền xin cáo từ.”