Chương 88

Dung Thận nghiêng đầu nhìn Bạch Lê đang quỳ gối bên cạnh, thấy nàng run rẩy, ánh mắt tràn ngập cầu xin: “Sư huynh…”

Ánh mắt Dung Thận rời khỏi nàng, hướng về phía Yêu Yêu dừng lại, trong mắt hắn hiện lên vài phần nhu hòa. Rõ ràng là đang giải thích với Hỗn Nguyệt đạo nhân, nhưng lại nhẹ nhàng nói với Yêu Yêu từng câu từng chữ: “Không phải ta.”

“Việc này không liên quan đến Tử Luyện, cũng không phải ta thả Cổ Ma.”

Nghe hắn nói vậy, Yêu Yêu khựng lại, hốc mắt hơi đỏ lên, không khỏi nhớ tới cuộc đối thoại trước đó của hai người.

Hắn đã làm được, Dung Thận không hề lừa dối.

Nếu như hắn có thể vì lời hứa lúc nhỏ mà bao dung Bạch Lê vô số lần, thì cũng sẽ vì Yêu Yêu mà thực hiện lời hứa của mình.

“Nếu không phải ngươi, vậy là ai?”

“Nếu không phải ngươi, tại sao trên người ngươi lại có ma khí? Bạch Lê chẳng lẽ đang vu oan ngươi?!”

Dung Thận không trả lời Hỗn Nguyệt, mà quay sang Bạch Lê, “Vấn đề này, sư thúc tổ chi bằng hỏi lại sư muội một lần.”

“Ta cũng muốn nghe xem nàng trả lời thế nào.” Dung Thận tự cấp cho Bạch Lê cơ hội cuối cùng, hơn nữa hắn cũng muốn biết, vị đại sư muội mà hắn đã che chở từ nhỏ, trong lòng rốt cuộc có nghĩ đến hắn hay không.

Trước khi Bạch Lê mở miệng, hắn nhắc nhở một câu: “Sư muội nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”

“Hiện giờ tất cả chứng cứ đều chống lại ngươi, ngươi có thể đạt được mục đích của mình, nhưng ngươi phải hiểu rõ, Ẩn Nguyệt đạo tôn còn đang bế quan.” Ý tứ chính là, hắn hiện tại so với nàng còn không nơi nương tựa, không có Ẩn Nguyệt đạo tôn ở đây, hắn rất có thể sẽ bị nàng một câu hại chết.

Sắc mặt Bạch Lê trắng bệch, nàng nghe ra ý tứ trong lời nói của Dung Thận.

Bả vai kịch liệt run rẩy, nhưng rất nhanh nàng đã đáp lại: “Lời của Lê Nhi là thật, không biết sư huynh vì sao còn muốn sư thúc hỏi ta.”

“Sư huynh, sai rồi chính là sai rồi, nhận sai có khó đến thế sao?”

Dung Thận đã nhận được đáp án mình mong muốn, nốt chu sa giữa mày đau đớn đỏ như máu, hắn khẽ cười gật đầu, “Hảo một câu sai rồi chính là sai rồi.”

Mỗi một lần, rốt cuộc là hắn sai ở đâu?

Hắn sai ở chỗ cho rằng Bạch Lê dựa vào thân phận của hắn mà không sợ hãi, sai ở chỗ xem nàng quá đỗi đơn thuần, đến khi nàng nhiều lần nhờ hắn thu dọn cục diện rối ren, chỉ là cho rằng hắn nhờ thân phận mà không bị phạt, hắn đã sai quá mức.

Thật ra đều giống nhau.

Dung Thận rốt cuộc đã hiểu rõ, dù cho hắn không phải là đồ đệ của Ẩn Nguyệt đạo tôn, Bạch Lê cũng sẽ vì thoát tội mà đẩy hết mọi lỗi lầm lên người hắn. Nàng không phải đơn thuần, mà là chưa bao giờ để ý đến sự sống chết của hắn.

“Lần này ta sẽ không giúp ngươi.”

Dung Thận thẳng thắn nói: “Việc của Cổ Ma đều là do Bạch sư muội giá họa.”

Yêu Yêu vội vàng bước tới, nàng làm chứng: “Vừa rồi ta đều nghe thấy, là Bạch Lê muốn Dung sư huynh thay nàng gánh tội, nhưng Dung sư huynh không đồng ý, nàng liền cố ý vu oan cho hắn.”

“Cổ Ma là do nàng thả ra, vừa rồi ma khí cũng từ trên người nàng xuất hiện.” Yêu Yêu một hơi nói hết, gắt gao rúc vào bên người Dung Thận, năm ngón tay đan vào nhau, muốn truyền cho hắn sức mạnh.

Đáng tiếc, không ai tin tưởng bọn họ, đám người cười nhạo nói: “Ngươi là linh thú của Dung Thận, tự nhiên sẽ thiên vị chủ nhân nhà mình.”

Hỗn Nguyệt đương nhiên không tin bọn họ, nhưng Tịnh Nguyệt tiên cô lại không thiên vị bất kỳ ai. Nàng nghe vậy, liền thi pháp lên cả ba người, quang mang nhàn nhạt bao phủ lên Yêu Yêu, Bạch Lê và Dung Thận. Yêu Yêu không hiểu Tịnh Nguyệt có ý gì, ngược lại Dung Thận kêu lên một tiếng, nắm chặt tay nàng.

“Vân Cảnh, ngươi làm sao vậy?” Yêu Yêu nhìn thấy Dung Thận dùng sức ấn lên giữa mày.

Mọi người đều thấy rõ ràng, một sợi hắc khí từ giữa mày Dung Thận tràn ra, Cổ Ma trên không trung lại phát ra tiếng cười bén nhọn: “Là hắn, thật là hắn!”

Theo làn hơi thở này, Cổ Ma bên ngoài kết giới hướng về phía Dung Thận mà vọt tới, nó nằm sấp trên vách kết giới, dùng đôi mắt đỏ rực nhìn về phía Dung Thận, quanh thân hắc khí vặn vẹo kịch liệt, hận không thể lập tức nhảy vào trong kết giới.

“Bạch Lê và tiểu linh thú trên người không hề có ma khí, chỉ có ngươi, Dung Thận, ngươi làm thế nào giải thích việc này?” Tịnh Nguyệt tiên cô chỉ nhận kết quả.

Yêu Yêu biết Dung Thận là trong sạch, “Bạch Lê vừa rồi cầm một cái bình nhỏ, ma khí này định là…”

“Đừng giảo biện, vừa rồi chúng ta đều thấy, Dung Thận không hề bị ma khí xâm nhiễm, hắn chỉ cần một chiêu liền chém tan ma khí.” Có người ngắt lời Yêu Yêu.

Dung Thận nhẹ nhàng nắm tay nàng, ý bảo nàng đừng nói nữa, dù giữa trán đau đớn nhưng hắn vẫn bình tĩnh giải thích: “Đệ tử lúc trước vì Yến sư đệ tẩy hóa thân thượng ma khí, là khi đó nhiễm.”

“Phải không? Vậy ai có thể chứng minh lời ngươi nói là thật?”

Huống chi, luồng ma khí này chỉ cần nhiễm phải sẽ lập tức khiến người ta khó chịu, chẳng lẽ Dung sư huynh cũng tu luyện Quy Khư khống chế thuật, bằng không thì sao lại không hề có cảm giác khi thân thể bị nhiễm ma khí như vậy?

Điều này, Dung Thận thật sự không thể giải thích, bởi vì hắn đích thực không hề có chút khó chịu nào.

"Ta..."

Chưa kịp nói hết lời, Hỗn Nguyệt đạo nhân bỗng nhiên vung roi quất thẳng vào người hắn.

Cây roi này y dùng toàn bộ sức mạnh, lập tức khiến Dung Thận bị thương, da tróc thịt bong, nỗi đau dữ dội bất ngờ ập đến khiến hắn quỳ rạp xuống đất. Yêu Yêu không ngờ Hỗn Nguyệt đạo nhân nói đánh liền đánh, tức giận quát: "Ngươi làm cái gì!"

Vừa ngồi xổm xuống định kiểm tra thương thế của Dung Thận, Hỗn Nguyệt đạo nhân không chút do dự lại vung thêm một roi nữa. Yêu Yêu không kịp tránh, đành nhắm mắt chuẩn bị chịu đựng cú roi này, nhưng Dung Thận nhanh chóng che chắn cho nàng, ép nàng hóa thành yêu hình rồi nhét vào lòng mình.

“Miệng đầy giảo biện, bôi nhọ đồng môn sư muội, nếu ngươi không chịu nhận sai, bản đạo sẽ đánh cho đến khi ngươi biết sai!”

Dung Thận tuy trong hàng đệ tử trẻ tuổi được xưng là đệ nhất, nhưng trước mặt Hỗn Nguyệt đạo nhân hắn chẳng đáng là gì. Dù đã đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ, hắn vẫn không thể chịu nổi roi của Hỗn Nguyệt, từng cú roi như vũ bão giáng xuống khiến hắn không thể phản kháng, chỉ có thể cố gắng che chở cho Yêu Yêu trong lòng.

"Pi pi pi!" Bị Dung Thận ép hóa lại thành thú thân, Yêu Yêu nhất thời không thể nói ra lời.

Bị Dung Thận nhét vào áo, nàng không thể thấy tình hình bên ngoài, chỉ nghe tiếng roi quất liên tục không ngừng, mùi hương đàn hương tan biến, chỉ còn lại mùi máu tanh nồng đậm.

"Ngươi có thừa nhận sai không?"

"Có thừa nhận Cổ Ma là do ngươi thả ra không?" Kim Nguyệt tiên cô không nhịn được nữa, ra tay ngăn cản Hỗn Nguyệt đạo nhân.

Giờ đây, cho dù Bạch Lê có tự nhận tội, với những hiện tượng bất thường của Cổ Ma, mọi người chỉ có thể kết luận rằng Dung Thận chính là kẻ nội gian.

Không chỉ lưng, mà trên cánh tay Dung Thận cũng có nhiều vết máu đáng sợ, những vết thương uốn lượn trên người hắn, nhuộm đỏ bạch y. Hắn thở dốc, nhẹ giọng đáp: "Đệ tử không sai."

"Cổ Ma không phải do đệ tử thả ra."

Cuối cùng hắn cũng tỏ ra mạnh mẽ như Yêu Yêu mong muốn, Yêu Yêu đáng lẽ nên vui mừng, nhưng lúc này nàng chỉ muốn khóc, thậm chí mong rằng hắn đừng quá mạnh mẽ trong tình cảnh này.

Lần này Bạch Lê khôn khéo hơn, không đợi Dung Thận chủ động nhắc tên nàng, nàng liền khóc lóc nhận tội, "Cầu sư tôn đừng đánh nữa, hết thảy đều là do Lê Nhi làm."

"Sư huynh nói rất đúng, sai lầm là do Lê Nhi, sư huynh không thả ra Cổ Ma!"

"Ngươi đừng vội cầu tình cho hắn!" Hỗn Nguyệt đạo nhân dùng chưởng phong đẩy Bạch Lê ra, rồi lại vung thêm một roi vào người Dung Thận, "Bản đạo hôm nay phải thay sư tôn ngươi dạy dỗ ngươi cho đàng hoàng!"

"Lúc trước bản đạo không nên để hắn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi chính là cái nghiệp chướng, chết đi là tốt nhất!"

Hỗn Nguyệt vừa thốt ra lời này, Dung Thận đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Hỗn Nguyệt, giọng đầy trào phúng: "Sư thúc tổ muốn gϊếŧ ta, hà tất phải tìm nhiều lý do như vậy."

"Nhiều năm trước, ngài chẳng phải đã nhiều lần muốn gϊếŧ ta sao?"

Mọi người đều sửng sốt, Yêu Yêu trong lòng Dung Thận cũng ngừng giãy giụa, Hỗn Nguyệt hoảng hốt, như đang che giấu điều gì, liền hét to một tiếng, tụ linh khí vào roi rồi quất thẳng về phía Dung Thận, lần này hắn thật sự muốn gϊếŧ hắn.

“Quả nhiên.”

Dung Thận rủ mắt, máu trên người thấm vào lông của Yêu Yêu, hắn nhẹ nhàng ôm tiểu đoàn tử trong lòng, thấp giọng lẩm bẩm điều gì đó.

Thật ra dù có giải thích bao nhiêu cũng vô ích, Hỗn Nguyệt đạo nhân vốn đã muốn hắn chết, muốn dùng chuyện này ép hắn vào chỗ chết.

Mọi người thấy roi sắp giáng xuống, kẻ xem náo nhiệt, người muốn can ngăn, cũng có người không đành lòng nhìn nữa, nhưng ai ngờ khi roi sắp chạm vào người Dung Thận, đột nhiên bị một luồng lam quang bắn ngược lại.

Ẩn Nguyệt đạo tôn, sau nhiều ngày bế quan, bỗng nhiên xuất hiện đúng lúc này, y đứng trước Dung Thận, giơ tay đỡ lấy roi của Hỗn Nguyệt, lạnh lùng cảnh cáo: “Sư thúc, xin hãy dừng tay.”

Ẩn Nguyệt đạo tôn đã đến.

Y xuất hiện khiến mọi người ở đây an tâm, đám người xôn xao dần trở nên trật tự.

Vừa thấy Ẩn Nguyệt, khí thế kiêu ngạo của Hỗn Nguyệt biến mất, hắn thu lại roi, có chút hoảng loạn nói: “Ngươi, ngươi chẳng phải đang bế quan sao?”

Ẩn Nguyệt không để ý tới hắn, cúi đầu nhìn Dung Thận đầy thương tích, ánh mắt lộ ra hàn ý, lần đầu tiên lạnh lùng nói với Hỗn Nguyệt: “Dù ngươi là sư thúc của ta, nhưng đồ đệ của ta không đến lượt ngươi quản giáo.”

Hỗn Nguyệt vốn rất trọng sĩ diện, giờ bị bẽ mặt trước mặt các tiên phái lớn, da mặt hắn giật giật, sắc mặt chuyển sang xanh, muốn phát giận với Ẩn Nguyệt nhưng lại cố kỵ điều gì đó, chỉ có thể tự biện giải: "Bản đạo chỉ là..."

"Mặc kệ ngươi vì lý do gì." Ẩn Nguyệt cắt ngang lời Hỗn Nguyệt đạo nhân.

Y thực sự tức giận nên không chút lưu tình, nói thẳng: "Hôm nay nếu Dung Thận có chuyện gì, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Giờ phút này, quan trọng nhất vẫn là giải quyết Cổ Ma.

Năm đó, Cổ Ma làm hại thế gian, là do Ẩn Nguyệt cùng sư tôn y là Khiếu Nguyệt thiên tôn thu phục, khi đó Ẩn Nguyệt vẫn chưa đạt đến cảnh giới đạo tôn. Hiện giờ y là người mạnh nhất Huyễn Hư đại lục, vừa xuất hiện, Cổ Ma liền tỏ ra e ngại, dù muốn rời đi nhưng lại không cam lòng.

Nó bị phong ấn lâu như vậy, vừa mới được tự do.

Huống chi nó còn có việc quan trọng hơn cần làm.

Nghĩ đến điều đó, Cổ Ma lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào Dung Thận, định lợi dụng cơ hội nhảy vào kết giới để bắt người đi. Nhưng chưa kịp xâm nhập, một luồng lam quang mạnh mẽ ập đến, Cổ Ma lảo đảo tránh đi, nghẹn ngào: “So với sư phụ ngươi, ngươi còn kém xa lắm.”

Ẩn Nguyệt không nói lời nào, tay kết ấn, linh lực bùng nổ, trút toàn bộ cơn giận vào Cổ Ma.

Cổ Ma né tránh trái phải, trong lúc đấu pháp với Ẩn Nguyệt, lén thả một luồng hắc khí về phía trán Ẩn Nguyệt, định mê hoặc y, kéo y nhập ma, nhưng khi ma khí tới gần Ẩn Nguyệt, nó liền bị y hấp thu.