“... Là ngươi.” Yến Hòa Trần còn nhớ rõ nó.
Ảnh Yêu xuất hiện trước, là hắn ở Yến phủ trong hoa viên nhặt được nó, chưa từng tưởng sẽ cùng nó chứng kiến cảnh Yến gia diệt môn, lại cùng bị người Phiêu Miểu cửu nguyệt tông cứu đi.
Chần chừ một lát, hắn cúi người để sát vào Yêu Yêu, Yêu Yêu nhìn thấy Yến Hòa Trần tái nhợt, cằm thon gầy. Chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt ẩn sau áo choàng, trong tầm mắt xuất hiện một viên ngọc nhỏ.
“Đây là cha ta thân thủ mang ở ta trên cổ.” Yêu Yêu nhìn viên ngọc, đôi mắt khẽ co lại.
Gần hơn, viên ngọc trong tay người ấy ánh lên màu đỏ tươi kỳ lạ, quỷ dị mà yêu dã. Yêu Yêu xem qua tiểu thuyết biết rằng, Yến Hòa Trần mang trên cổ là Phệ Hồn châu, chính là thứ đã dẫn đến cảnh diệt môn của Yến gia.
Dẫu chưa hiểu rõ công dụng của thứ này, Yêu Yêu chỉ mơ hồ nhớ trong phần bình luận có nói đây là đồ của Ma tộc, lực sát thương cực đại.
Dù không hài lòng khi Nguyệt Huyền Tử xem mình như con chó, nhưng để cứu người, Yêu Yêu vẫn thận trọng ngửi ngửi Phệ Hồn châu.
Hơi thở nhẹ nhàng biến thành chỉ dẫn, Yêu Yêu vùng vẫy đôi chân nhỏ làm Nguyệt Huyền Tử đặt nó xuống đất. Theo hơi thở dẫn lối, Yêu Yêu cố gắng chạy nhanh, nhưng chân ngắn năng lực hữu hạn, phía sau mấy người một bước đỉnh nó ba bước.
“Pi pi!”
Rẽ trái rẽ phải, ba người đến thư phòng Yến gia, Yêu Yêu bị kệ sách lớn chắn đường.
Yến Hòa Trần loạng choạng một trận, mới mở được cơ quan thư phòng. Kệ sách nặng nề lung lay, tách ra hai bên, Yêu Yêu tiến gần, thấy rõ cảnh tượng mật thất, ánh sáng mờ ảo, người đàn ông bên cạnh đan lô đầy máu, sinh tử không rõ.
“Cha!” Yến Hòa Trần run giọng hô, kiệt sức quỳ rạp xuống đất.
Nhờ pháp khí cứu mạng trong mật thất, Yến Tu Nguyên mới kiên trì đến khi Yến Hòa Trần trở về. Nguyệt Huyền Tử vội vã cứu trị, Yến Tu Nguyên cố hết sức mở mắt, run rẩy đưa tay về phía con trai.
“Hảo, hảo hảo tồn tại.”
Yến Tu Nguyên thương quá nặng, cố gắng đến lúc này thật không dễ dàng.
Hắn hiểu rõ tính cách con trai mình, mấy chữ này đã dùng hết sức lực, chỉ để không cho con mình phí hoài bản thân.
Bởi vì một viên Phệ Hồn châu, Yến gia cuối cùng bị diệt mãn môn. Kỳ thật Yến Tu Nguyên còn nhiều điều muốn nói với con, tiếc rằng không còn cơ hội, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên Phệ Hồn châu của Yến Hòa Trần, hắn chậm rãi nhắm mắt, nhẹ lẩm bẩm: “Không cần…”
“Không cần báo thù.”
“Không cần nhập Phiêu Miểu tông.”
Đời này đều không cần bước lên con đường tu tiên, an ổn làm người thường liền hảo.
Một đoạn này cùng nguyên thư nội dung giống nhau, Yêu Yêu biết Yến Tu Nguyên thân phận, đại khái hiểu khổ tâm của hắn. Nhưng Yến Hòa Trần không biết, thiếu niên không chấp nhận cha mình chết trước mắt, ôm thi thể khóc nức nở.
Chờ Yến Hòa Trần hạ táng Yến Tu Nguyên, đã tới ban đêm, hắn quỳ gối trước mộ thật lâu không dậy nổi, trước mộ bia cha mẹ thề: “Hài nhi nhất định vì các ngươi báo thù.”
“Ta, Yến Hòa Trần nhất định phải gϊếŧ sạch thiên hạ ác yêu, báo thù rửa hận!”
Yêu Yêu đã sớm tỉnh ngủ, nghe Yến Hòa Trần thề, nhẹ thở dài. Trước mắt cốt truyện, dù quá trình ra sao, cuối cùng đều giống nguyên thư, Yêu Yêu nằm trong vạt áo Dung Thận trở mình, nhìn về thiếu niên quỳ trước mộ.
Gió đêm thổi nhẹ, ánh trăng trong trẻo soi trên trời.
Gió đêm nức nở, treo ở phía chân trời ánh trăng trong trẻo.
Có lẽ bởi vì Yến phủ đã ch.ết mấy trăm người, lúc này trong phủ âm khí nặng nề, một mảnh thê lương.
Từ khi xuyên thư đến nay, Yêu Yêu cuối cùng đã thấy rõ diện mạo của nam chủ. Bỏ đi áo choàng, thiếu niên thân hình thon gầy, mặt không chút máu, nhưng đôi mắt phượng dài và đẹp. Tuy niên thiếu hơi mang tính trẻ con, nhưng không khó nhận ra sau này sẽ có tướng mạo tốt.
Yêu Yêu nhìn chằm chằm Yến Hòa Trần, hồi tưởng lại cốt truyện trong sách, đôi mắt không chớp mắt nhìn Dung Thận.
Dung Thận tâm tư kín đáo, rũ mắt nhìn tiểu linh thú trong lòng ngực, rồi lại nhìn thiếu niên quỳ gối. Hắn mím môi, lông mi run rẩy, cho rằng Yêu Yêu muốn trở lại bên Yến Hòa Trần.
Rốt cuộc là hắn đã đường đột.
Chờ đến khi Yến Hòa Trần đứng dậy, Dung Thận vài bước đến trước mặt hắn, đem Yêu Yêu từ vạt áo ôm ra.
“Nó là của ngươi sao?”
Lúc ấy tình huống khẩn cấp, hơn nữa Thu Mễ thú hiếm thấy, Dung Thận mang nó về Phiêu Miểu tông chưa nghĩ đến việc này liên quan đến Yến Hòa Trần.
Không ngờ giúp người khác chăm sóc linh thú mấy ngày, suýt nữa đã dưỡng nó đến ch.ết, Dung Thận thấp giọng xin lỗi, trả lại Yêu Yêu cho chủ cũ.
Yêu Yêu không kịp phản ứng, đã bị Dung Thận đặt vào lòng bàn tay Yến Hòa Trần.
Yến Hòa Trần vẻ mặt dại ra, nhìn tiểu đoàn tử trong tay, xúc cảm ấm áp làm hắn không muốn buông ra.
Hẳn là... xem như hắn đi.
Yến Hòa Trần trầm mặc nghĩ, là hắn nhặt nó về, cũng là hắn ôm nó tránh thoát Ảnh Yêu truy sát. Có lẽ vì có cộng đồng trải qua, Yến Hòa Trần đối với tiểu đoàn tử này có cảm tình đặc biệt, liền khẽ thu ngón tay, khàn khàn nói: “Là của ta.”
Hắn hiện tại rất cần sự an ủi tình cảm.
Đoạn này đã khác nguyên thư, trong nguyên thư Thu Mễ thú nhát gan trốn rất giỏi, đến khi Dung Thận xuất hiện mới từ khe núi giả chui ra, nên không gây ra hiểu lầm lớn như vậy.
Yêu Yêu không ngờ Dung Thận lại đưa nó cho nam chủ, càng không ngờ nam chủ sẽ nhận nó. Nhân biến cố này, nó ngốc một lúc lâu, chờ đến khi nó muốn chộp lấy áo Dung Thận, Dung Thận đã xoay người rời đi.
【Tiểu bạch hoa!】
Yêu Yêu sốt ruột pi pi kêu, 【Ngươi sao lại có thể không cần ta!】
Dung Thận nghe tiếng kêu nãi chít chít nhưng không quay đầu lại, khiến Yêu Yêu đầu váng mắt hoa, lông tơ toàn thân run rẩy.
Nó còn bệnh, vốn là khó chịu, lúc này nức nở trực tiếp thu mình thành cầu. Yến Hòa Trần cho rằng nó lạnh, bối rối gom lại ngón tay, dùng một tay khác bao lại.
Trời đã tối, đoàn người chuẩn bị hồi Phiêu Miểu tông.
Yến Hòa Trần đi đến gần Nguyệt Huyền Tử, phượng hoàng kêu to hai tiếng, từ trên người ngậm một chiếc lông chim đẹp.
“Đây là ——” nhìn chiếc lông chim đưa đến trước mặt, Yến Hòa Trần cảnh giác lùi một bước.
Nguyệt Huyền Tử nhướng mày, cảm thán: “Sách cổ không lừa ta, Thu Mễ thú này thật là thú trung đoàn sủng.”
Không biết là vì ấu tể kỳ quá yếu, hay vì Thu Mễ thú ngốc manh đáng yêu, tóm lại, dù là hung thú hay thần thú, nhìn thấy tuyết trắng một đoàn đều yêu thích không ngớt.
Phượng hoàng kiêu ngạo này là ví dụ sống động.
“Ngươi cầm đi.”
Nguyệt Huyền Tử xem rõ trò khôi hài này, hảo tâm giải thích: “Linh thú của ta thích tiểu đoàn tử trong tay ngươi, nên rút lông chim làm nó vui.”
Phải biết rằng, phượng hoàng này ngày thường cực kỳ yêu quý lông chim, không cho ai sờ vào.
Yến Hòa Trần nghe vậy nhận lấy, dùng lông chim quét quét mũi Yêu Yêu.
Yêu Yêu bực bội thu mình thành một đoàn cầu, phượng hoàng đẹp cũng không thể làm nó vui.
Gió đêm thổi, lông tơ run rẩy, Dung Thận thấy Yến Hòa Trần nâng nó không biết phải làm sao, liền nhắc nhở: “Thu Mễ hiện tại không thể trúng gió, sẽ làm bệnh tình nghiêm trọng thêm.”
Yến Hòa Trần vội vàng dùng tay khác che lại tiểu viên cầu.
Dung Thận gọi ra Độ Duyên kiếm, vạt áo nhẹ nhàng, mũi chân chạm nhẹ. Đứng trên thân kiếm, hắn rũ mắt nhìn, thấy Yến Hòa Trần lúng túng, buông tiếng thở dài, ôn thanh nhắc nhở ——
“Đem nó để vào vạt áo ngươi.”
Tiểu Thu Mễ thú này, tựa hồ rất thích chui vào lòng người.