Chương. 6

“Làm sao vậy?” Dung Thận dừng lại động tác, định cào cằm tiểu linh thú nhưng lại bị nó cắn ngón tay.

Nói là cắn, thật ra hàm răng của ấu thú còn chưa mọc đủ, chỉ có thể đặt trong miệng liếʍ mυ"ŧ vài cái. Dung Thận cực kỳ thông minh, rất nhanh liền hiểu ý nó, nhéo nhéo móng vuốt trấn an: “Cắt xong liền mang ngươi đi ăn cái gì.”

Thật là hắn sơ ý, về nhà lâu như vậy mà quên chuẩn bị đồ ăn cho nó.

Dung Thận từ nhỏ được Ẩn Nguyệt đạo tôn mang theo, thiên tư cực cao, lĩnh ngộ mạnh mẽ, tuổi trẻ nhưng đã tích cốc nhiều năm, nên trong Vô Cực điện cũng không có đồ ăn.

May mắn là trong phòng Dung Thận còn có vài quả ngọt Bạch Lê đưa tới. Hắn chọn một quả nhỏ nhét vào móng vuốt Yêu Yêu, ngồi xổm trước mặt nó hỏi: “Ăn cái này được không?”

Đa số linh thú chỉ ăn quả và mật hoa.

Yêu Yêu không chú ý, vì thật sự đói quá mức, nên không hề cố kỵ há mồm cắn. Miệng nó mở rất to, nhưng quên rằng mình chỉ là ấu thú nhỏ, không cắn nổi quả giòn, nghe răng rắc một tiếng, Yêu Yêu bị quả cộm đến nước mắt lưng tròng. Dung Thận nhanh chóng lấy quả lại, bẻ ra xem xét miệng nó.

“Còn may không bị thương.” Dung Thận yên tâm. Không ngờ Thu Mễ thú là linh thú hiếm có thời cổ đại mà ấu tể kỳ lại không cắn nổi quả giòn.

Thật sự quá mảnh mai.

Dung Thận chọn quả mềm hơn, cắt thành khối nhỏ đút cho Yêu Yêu. Nhìn tiểu linh thú nằm trên cánh tay hắn ăn quả, lúc này hắn mới thực sự hiểu được, sư thúc nói đúng, Yêu Yêu thật kiều quý.

“Ăn quả mà cũng phải có người uy.” Dung Thận thở dài, không khỏi nghĩ đến tiểu sư muội thô tâm đại ý của mình.

Lê Nhi còn không tự chăm sóc tốt, càng không thể chăm sóc loại này mảnh mai vật nhỏ.

“Ăn no chưa?” Duỗi tay sờ sờ cổ và bụng Yêu Yêu, Dung Thận lo lắng nó ăn quá nhiều.

Bế lên vật nhỏ, hướng nội thất đi. Khi Yêu Yêu bò trên cánh tay hắn vào lòng ngực, Dung Thận suy tư không biết có nên đưa nó cho tiểu sư muội không.

Tắm xong tiểu linh thú, lông tơ xõa tung mềm mại, ấm áp trên người còn mang theo mùi sữa.

Nó không muốn ngủ một mình trên giường nhỏ, Dung Thận chỉ có thể ôm nó vào lòng. Tiểu linh thú kiều khí, phải chui vào vạt áo hắn ngủ.

Yêu Yêu không muốn Dung Thận ôm ngủ, sợ hắn ngủ không thành thật, đè trúng nó.

Hiện tại nó thật sự quá nhỏ, sau khi lông nở ra còn nhỏ hơn bàn tay Dung Thận. Vì tiểu linh thú trong thư thường chui vào vạt áo hắn, Yêu Yêu mới học theo. Ngoài ra, Dung Thận rất ấm, Yêu Yêu muốn dựa vào hắn để sưởi ấm.

Không biết tại sao, từ khi Dung Thận tắm xong, làm khô lông, nó cảm thấy lạnh. Ban đầu không để ý, nhưng đến nửa đêm, cả người nó lạnh phát run, dù chui vào đâu của Dung Thận cũng không chịu nổi.

“Sao lại thế này?” Dung Thận bị nó làm tỉnh.

Yêu Yêu muốn trả lời, nhưng chỉ có thể pi pi suy yếu. Nó cảm thấy không chỉ lạnh mà còn choáng váng đầu, trong cơ thể có một luồng khí tán loạn, làm nó mất hết sức lực.

Cảm giác được nhiệt độ cơ thể Yêu Yêu quá nóng, Dung Thận nhận ra điều bất thường, đem Yêu Yêu từ trong lòng ra. Chống cánh tay ngồi thẳng dậy, hắn nhìn thấy vật nhỏ vẫn phát run, có lẽ là lạnh, nhưng thân nhiệt lại lên cao.

Không còn buồn ngủ, Dung Thận thử vận chuyển một ít chân khí vào cơ thể Yêu Yêu, muốn làm nó dễ chịu hơn.

Hắn vừa ra tay, Yêu Yêu ngược lại càng khó chịu. Có lẽ chân khí của hắn quá bá đạo, Yêu Yêu cảm giác luồng khí trong cơ thể bắt đầu đấu đá lung tung, muốn chui ra ngoài nổ tung.

Đau đến tầm mắt mờ đi, Yêu Yêu mơ hồ thấy giữa mày Dung Thận như có hai viên chu sa, ý thức cuối cùng, là Dung Thận khoác áo xuống giường, ôm nó vội vã đi ra ngoài.

……

Bàn Nhược điện, Nguyệt Huyền Tử đang ngủ ngon lành.

Hắn bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, rời giường khí rất lớn, ném cái gối ra ngoài, hung hăng hỏi: “Ai đó!”

Tiếng đập cửa tạm dừng, ngoài cửa nam nhân sửa ngày xưa thong dong, hàm chứa lo âu nói: “Cầu sư bá cứu nó.”

Hắn nhặt về con Thu Mễ thú bị bệnh, trên đường từ cực điện xuống, Dung Thận có thể cảm nhận được hơi thở của tiểu thú càng ngày càng yếu, hiện giờ chỉ có Nguyệt Huyền Tử mới có thể cứu được.

Nghe trong phòng lại rơi vào im lặng, Dung Thận ôm chặt tiểu thú trong lòng, lại một lần nữa gõ cửa, nâng cao giọng gọi: “Sư bá!”

“Đã biết!”

Sột soạt tiếng vang càng ngày càng nặng, Nguyệt Huyền Tử với mái tóc bù xù ngồi dậy từ trên sập, ngáp một cái rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy tiểu thú trong lòng Dung Thận, hắn liền trào phúng: “Ta đã sớm nói với ngươi, Thu Mễ thú này rất kiều quý, ngươi phải chiếu cố thật tốt.”

Kết quả, vị hảo sư điệt này chiếu cố thành cái dạng gì?

Nguyệt Huyền Tử nhận lấy Yêu Yêu, nhìn một cái, rồi nhanh chân đi về phía dược lò, “Cũng đáng tiếc, nếu ngươi đến muộn chút nữa, ta có thể lấy th·i th·ể nó để luyện đan.”

“Ngươi đã làm gì với nó?”

Dung Thận theo sát Nguyệt Huyền Tử, ánh mắt dừng trên tiểu thú trong lòng bàn tay hắn, giọng nói hơi run: “Ta chỉ tắm cho nó, cắt móng tay, rồi cho nó ăn hai quả.”

Nguyệt Huyền Tử chậc một tiếng, “Tắm ở đâu?”

“Linh tuyền.”

“Ngươi đúng là không muốn nó sống.”

Đối với linh thú bình thường, Dung Thận làm những việc này không có vấn đề, nhưng con hắn nhặt về là một linh thú hiếm có từ thời cổ đại, thực sự là rất kiều quý.

Nguyệt Huyền Tử trước đây đã nghiên cứu sách cổ, cho rằng Thu Mễ thú thời cổ hiếm có, có lẽ vì ấu tể kỳ rất dễ chết.

Hắn chưa từng thấy linh thú ấu tể nào vô dụng hơn Thu Mễ thú, nghĩ đến những điều cấm kỵ trong sách cổ, Nguyệt Huyền Tử bắt đầu đọc ra: “Ấu tể kỳ Thu Mễ thú tương đương với trẻ con mới sinh, trong một tháng đầu không thể tắm rửa, càng không thể dùng nước lạnh, đặc biệt là nước chứa linh lực.”

Linh thú bình thường sinh ra liền có thể hút linh khí, càng nhiều linh khí càng lớn nhanh. Nhưng Thu Mễ thú lại ngược lại, những gì Dung Thận nghĩ là tốt cho nó, thực ra là hại nó.

“Ngươi còn dám chuyển vận chân khí vào nó.”

Nguyệt Huyền Tử gọi lớn tên Dung Thận: “Ngươi đúng là muốn tặng nó cho ta để luyện đan, uổng công sư phụ ngươi luôn khen ngươi ổn trọng kín đáo.”

Nếu Ẩn Nguyệt đạo tôn biết Dung Thận đã làm chết một con Thu Mễ thú, không biết sẽ phạt hắn thế nào.

Dung Thận tự biết mình sai, im lặng để Nguyệt Huyền Tử giáo huấn.

Yêu Yêu tình huống mới ổn định, thì bên kia, nằm ở thiên điện, Yến Hòa Trần lại xảy ra chuyện.

Hôn mê cả ngày, Yến Hòa Trần tỉnh lại liền muốn rời khỏi, không ai cản được, tái nhợt thiếu niên chỉ lặp lại: “Làm ta trở về.”

Hắn phải về Yến phủ, cha mẹ và muội muội đều còn ở đó.

Dung Thận vô tâm để ý thiên điện, khi Nguyệt Huyền Tử rời đi, hắn ngồi xổm bên giường nhìn tiểu thú hôn mê, bị giáo huấn xong, cũng không dám dễ dàng đυ.ng vào nó.

Bên ngoài không biết từ khi nào trở nên náo nhiệt, Dung Thận mơ hồ nghe có người nói ‘chưởng môn tới’.

Tự biết nơi này không nên ở lâu, thấy Yêu Yêu nhiệt độ cơ thể dần khôi phục bình thường, hắn đem nó nhẹ nhàng đặt vào vạt áo, chuẩn bị mang nó về Vô Cực điện nghỉ ngơi.

Mới đi vài bước, có người từ phía sau giữ tay áo hắn, Thập Thất sư đệ vẻ mặt kinh hỉ nói: “Dung sư huynh khi nào tới Bàn Nhược điện, chưởng môn đang muốn Lê Nhi đi tìm ngươi.”

Dung Thận lông mi run hai hạ, kéo chặt vạt áo, ôn thanh hỏi lại: “Tìm ta?”

“Phải, Yến tiểu công tử tỉnh lại, chưởng môn muốn ngươi nhanh chóng qua đó.”

“Ngươi không biết, Yến tiểu công tử dầu muối không ăn, thực quật cường, ta đoán chưởng môn muốn ngươi đi Uẩn Linh trấn cùng hắn.”

Dung Thận im lặng theo Thập Thất đi vài bước, tâm trí mơ hồ vì Thu Mễ thú bị bệnh. Bỗng hắn nghĩ, lúc đó khi hắn đến Yến phủ cứu người, con Thu Mễ thú này luôn ở bên Yến Hòa Trần.