Trở về Vô Cực điện, Yêu Yêu gặp Bạch Lê nên cả người ỉu xìu, không có tinh thần.
Khi Dung Thận đặt Yêu Yêu lại trên bàn, vật nhỏ tròn vo nằm liệt như một chiếc bánh nhỏ. Dung Thận thấy thế, chọc chọc nó, buồn cười hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
Yêu Yêu cũng không muốn để ý đến hắn, lần này không chỉ không đi cọ tay hắn mà còn xoay đầu nhỏ sang chỗ khác, không thèm nhìn hắn.
Nó đang nghĩ nên làm thế nào để thoát khỏi tình huống khó khăn này.
Dù là linh thú có tim là người, nhưng rõ ràng, Dung Thận chỉ xem nó như một linh thú chưa khai trí, không đối xử với nó như con người. Không đứng ở vị trí ngang nhau, thì rất khó để kéo gần quan hệ, đây là một vấn đề rất lớn.
"Pi pi..." Yêu Yêu thử nói vài câu, nhưng không có gì ngạc nhiên khi chỉ là những tiếng kêu mềm mại của thú. Dung Thận nhấc nó lên từ trên bàn và đưa vào nội thất. Yêu Yêu bực bội dùng móng vuốt cọ cọ mặt mình, ánh mắt chú ý tới ấm trà bên cạnh. Một ý tưởng lóe lên, nó không do dự đưa móng vuốt vào nước trà.
"Ngươi đang làm cái gì?" Tiếng nói trong trẻo vang lên, Dung Thận vừa lúc cầm quần áo từ nội thất ra.
Không cho Yêu Yêu cơ hội giải thích, hắn nhấc tiểu linh thú lên từ bàn, điểm điểm đầu nhỏ của nó. Dung Thận nhìn móng vuốt ướt đẫm của nó, giáo dục: "Chung trà là để uống nước, không phải để ngươi tẩy móng vuốt."
Yêu Yêu không phải thật sự linh thú, nó kêu lên nãi kêu hướng Dung Thận, còn cố gắng đưa móng vuốt vào chung trà.
"Pi pi!" Yêu Yêu muốn dùng cách viết chữ để truyền đạt tin tức, nhưng Dung Thận không cho nó cơ hội này. Mặc kệ Yêu Yêu vùng vẫy, Dung Thận xách nó lên và hướng linh tuyền đi.
Linh tuyền ở hậu viện Vô Cực điện, nước suối lạnh lẽo, xung quanh đầy hắc thạch mượt mà.
Dung Thận đặt Yêu Yêu lên hắc thạch, lo lắng nó không thành thật trong nước, nên dùng tiểu pháp thuật giam cầm nó. Có pháp thuật khống chế, Yêu Yêu nằm trên tảng đá, muốn động cũng không được. Nó không biết Dung Thận muốn làm gì, đôi mắt đen lúng liếng mê mang.
Dung Thận tri kỷ giải thích: "Giúp ngươi tắm rửa."
Yêu Yêu mở to hai mắt, nếu không phải bị giam cầm, nó chắc chắn đã chạy trốn.
Vui đùa cái gì chứ, dù nó hiện tại là thú thân, nhưng hắn là nam nhân sao có thể giúp nó tắm rửa?
Dung Thận bắt đầu cởϊ qυầи áo trước mặt Yêu Yêu. Thân hình nam nhân đĩnh bạt thon dài, vai rộng eo thon. Yêu Yêu chỉ có thể nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình cởi đồ của hắn.
Ào ào ——
Dung Thận bước vào nước suối trước mặt Yêu Yêu.
Yêu Yêu cảm thấy nóng lên, không dám nhìn Dung Thận. Nhưng khi giam cầm thuật biến mất, Dung Thận lại nhấc nó lên.
Yêu Yêu nhớ ra rằng trong nguyên văn, Dung Thận thường xuyên giúp tiểu linh thú tắm rửa khi đang tắm. Yêu Yêu trước đó không nghĩ mình sẽ bị đối xử như vậy.
Dung Thận tắm rửa cho Yêu Yêu, xác nhận giới tính của nó.
Yêu Yêu che mặt, chỉ muốn đâm đầu vào tường.
Dung Thận thấy Yêu Yêu kháng cự mạnh, đành phải ôm nó ra khỏi nước sớm.
Dù sao cũng đã rửa sạch sẽ, Dung Thận dùng ngón tay chải vuốt lông tóc của nó, ôm nó thân mật hơn. Hắn nói: "Hảo, chúng ta không tẩy."
Yêu Yêu nằm liệt không còn gì luyến tiếc, nhờ Dung Thận mà nó được tắm sạch sẽ. Nhưng nó lại bị Dung Thận sờ soạng khắp nơi.
Dung Thận cẩn thận dùng khăn tắm mềm mại lau khô Yêu Yêu, biến nó thành một chiếc bánh chưng nhỏ. Nhớ lời dặn của Nguyệt Huyền Tử, hắn không đặt Yêu Yêu trên bàn mà ôm vào phòng ngủ.
Trời mới vào thu, ban đêm mang theo vài phần lạnh lẽo.
Dung Thận đóng cửa sổ, ngồi trước sập, đặt Yêu Yêu lên đùi. Nhẹ nhàng chà lau lông tơ, hắn nghiêm túc xem xét móng vuốt của nó.
Dung Thận còn nhớ rõ lời dặn của Nguyệt Huyền Tử, nên đối xử với Yêu Yêu cẩn thận hơn so với những linh thú bình thường. Lần này trở về phòng, hắn không đặt Yêu Yêu trên bàn nữa mà ôm nó vào phòng ngủ.
Đầu thu, ban đêm gió mang theo vài phần lạnh lẽo.
Dung Thận khép hờ song cửa, ngồi trước sập, đặt Yêu Yêu được bao vây thành cầu nhỏ trên đầu gối. Nhẹ nhàng chà lau lông tơ chưa khô hết của nó, hắn nghiêm túc xem xét móng vuốt bị thương.
Những vết thương này là do Ảnh Yêu gây ra ở Yến phủ. Ảnh Yêu xuống tay rất nặng, chỉ cần một quát nhẹ là da thịt đã bong tróc. May mắn là vết thương của Yêu Yêu không nặng. Lúc trước, vì quá sốt ruột nên nó không cảm thấy đau nhiều, nhưng bây giờ sau khi ngâm linh tuyền, những vết thương đã kết vảy, không đau nhưng rất ngứa.
Để ngăn Yêu Yêu liếʍ và cào vết thương, Dung Thận dùng băng gạc băng bó móng vuốt nhỏ bị thương, như hống một đứa trẻ, cuối cùng còn thắt một cái nơ con bướm xinh đẹp.
Yêu Yêu nhìn nơ con bướm trên móng vuốt, có chút sững sờ. Nó nghiêng đầu, bất ngờ bị Dung Thận chọc trúng điểm đáng yêu. Tâm trạng khi tắm không vui đã tan biến hơn phân nửa. Nó dùng cái mũi cọ cọ nơ con bướm, tâm tình rất tốt, pi pi kêu hai tiếng.
Dung Thận sờ đầu nhỏ của nó, rồi bế nó lên giúp cắt móng tay.
Tiếng cắt móng thanh thúy không ngừng vang lên. Không thể không nói, Dung Thận chăm sóc tiểu động vật tinh tế và kiên nhẫn hơn nhiều so với đại đa số cô nương. Có lẽ chưa từng cắt móng tay cho linh thú, hắn nhéo nhéo thịt mềm của Yêu Yêu, động tác rất chậm, sợ làm đau nó.
Yêu Yêu có chút đói bụng, đợi một lúc, thấy Dung Thận chậm rì rì mới cắt xong một móng vuốt, nó rầm rì hai tiếng, cắn tay áo Dung Thận, đôi mắt trong sáng nhìn chằm chằm hắn.