Dung Thận nói đi là đi, không chút nào để Nguyệt Huyền Tử có cơ hội mở miệng. Nguyệt Huyền Tử bị Dung Thận một hồi giáo dục làm cho tức điên, dậm chân, chỉ vào bóng dáng Dung Thận kêu: “Ngươi chính là cái đại ngốc tử!”
Nhìn một cái Ẩn Nguyệt đem hắn giáo thành cái gì bộ dáng, Thu Mễ thú chưa nhận chủ thì tùy thời có nguy cơ bị đoạt, hắn dạy hắn trước một bước đoạt lấy tiểu kiều kiều, như thế nào lại thành tâm thuật bất chính?
“Chờ xem, có ngày ngươi sẽ hối hận!”
Yến Hòa Trần trở lại thiên điện liền hôn mê bất tỉnh. Trên đường, Yêu Yêu bị hắn kịch liệt ho khan làm tỉnh giấc, vừa ngoi đầu liền nhìn thấy Yến Hòa Trần nôn ra một hơi, sợ tới mức trực tiếp ngã ra khỏi quần áo hắn.
“Di, đây là cái gì?” Đệ tử béo đang chăm sóc hắn chỉ nhìn thấy một đoàn tuyết trắng, chưa kịp đưa tay bắt, thì Nguyệt Huyền Tử đẩy cửa vào, giật mình, xông lên trước nắm chặt Yêu Yêu trong tay.
“Chân tay vụng về, còn không mau cấp Yến tiểu tử uống thuốc!” Nguyệt Huyền Tử giả vờ tức giận.
Đệ tử béo vội vàng khom vai, không dám nhìn lung tung.
Yến Hòa Trần là trọng thương chưa lành lại tái phát, cộng thêm tâm lý thượng tích tụ. Yến gia diệt môn là đả kích quá lớn, Yến Tu Nguyên chết càng làm hắn vô pháp tiếp thu, mắt đỏ hoe thật lâu vô pháp bình tĩnh, chỉ khi thấy tiểu đoàn tử lăn ra khỏi ngực mình, hắn mới cảm thấy một chút an bình.
Huyết sắc ký ức đang dần phai màu, Yến Hòa Trần hô hấp dồn dập, tiếng nói thực ách, nhìn chằm chằm Nguyệt Huyền Tử, cố hết sức mở miệng: “Chiếu cố, chiếu cố hảo nó.”
Yến phủ người tất cả đều đã chết, hiện giờ cũng chỉ còn lại hắn và nó, hắn không thể lại để tiểu đoàn linh thú này xảy ra chuyện trước mặt mình.
Nguyệt Huyền Tử ứng thanh, che giấu đem Yêu Yêu mang ra khỏi thiên điện.
Bàn Nhược điện đa số đệ tử tu y đạo, là một trong những điện có dòng người lui tới nhiều nhất.
Nguyệt Huyền Tử lo sợ bị người khác nhìn thấy Thu Mễ thú, liền mang nó vào trong phòng mình. Mấy trăm tuổi người, lại có khuôn mặt như trẻ con, hắn cười để lộ ra răng nanh, dùng ngón tay chọc chọc Yêu Yêu nói: “Ngoan a, lão đạo đành phải ủy khuất mình, trước chiếu cố ngươi mấy ngày.”
Yêu Yêu hừ hừ không mấy phản ứng với Nguyệt Huyền Tử, rời xa Dung Thận, kỳ thật nó ở đâu cũng giống nhau.
Chỉ là nó không hiểu, sự tình sao lại thành như vậy?
Rõ ràng trong nguyên thư, Thu Mễ thú thực thuận lợi liền theo Dung Thận, mà nam chủ Yến Hòa Trần đối với tiểu linh thú này cũng không nhiều để mắt, càng không thừa nhận ‘nó là của hắn’.
Yêu Yêu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhớ tới một chi tiết bị mình xem nhẹ, đó là: Thu Mễ thú và nam xứng kết huyết khế do một hồi ngoài ý muốn.
Tác giả không nói rõ, nhưng Yêu Yêu dựa vào cốt truyện để phân tích, trước khi kết huyết khế, Thu Mễ thú tính tình tùy hứng, hay cắn người. Mà người tu tiên kết huyết khế với linh thú cần hai điều kiện:
Một là người tu tiên tu vi cao hơn linh thú hai cảnh giới, hai là linh thú phải nuốt huyết của người tu tiên.
Dung Thận hiển nhiên phù hợp điều kiện đầu tiên, còn điều thứ hai, khi Thu Mễ thú bị cứu, trên người mang thương, chỉ cần trong lúc bị thương cắn Dung Thận một ngụm, liền có thể kết huyết khế.
Yêu Yêu nghĩ tới đó, tinh thần không ít, phát hiện muốn trở lại bên cạnh Dung Thận, cần chủ động cùng hắn kết huyết khế.
Kế hoạch đã có, giờ chỉ chờ Dung Thận xuất hiện. Làm Yêu Yêu tức giận là, liên tiếp hai ngày Dung Thận không xuất hiện, nó cả ngày ở Bàn Nhược điện chờ, lại đợi mấy ngày, Yến Hòa Trần thương thế đã khá hơn, Dung Thận vẫn không xuất hiện.
【 nói tốt tiểu bạch hoa đâu? Đem ta tặng người liền hoàn toàn không cần ta sao? 】 Yêu Yêu ngồi ở cửa sổ, nhìn qua khe hở nhỏ nhìn viện môn.
Nó cảm thấy lúc này thật đáng thương, tác giả cho Dung Thận nhân thiết ôn nhu thiện lương, còn yêu thích tiểu linh thú. Chính vì vậy, Yêu Yêu mới cảm thấy buồn rầu khổ sở, nó bắt đầu nghi ngờ chính mình có phải không đủ đáng yêu, bằng không sao hắn nhẫn tâm không tới xem mình?
Yêu Yêu bị Nguyệt Huyền Tử chiếu cố bốn ngày.
Ngày thứ năm, Nguyệt Huyền Tử thở dài đẩy cửa vào, hắn xách Yêu Yêu vào lòng bàn tay, đáng thương nhìn nó nói: “Dưỡng ngươi mấy ngày đã có cảm tình, thật luyến tiếc đưa ngươi đi.”
Yêu Yêu giật giật lỗ tai, nghĩ rằng Dung Thận đổi ý tới đón mình.
Chung quy lại thất vọng, Nguyệt Huyền Tử cất giấu nó, mang đến thiên điện, lại trả lại Yến Hòa Trần. Tĩnh dưỡng mấy ngày nay, Yến Hòa Trần trên mặt đã có huyết sắc, hiện giờ cảm thấy có thể chiếu cố Thu Mễ thú, vội vàng đón từ tay Nguyệt Huyền Tử.
“Này tiểu kiều kiều rất khó dưỡng.” Nguyệt Huyền Tử nhìn Yến Hòa Trần cục bột trắng, mở to đôi mắt càng thêm giống thiên chân hài đồng.
Yến Hòa Trần ho nhẹ, nhéo ngọt quả đút cho Yêu Yêu, thanh âm thanh thanh đạm đạm: “Lại khó dưỡng ta cũng muốn tự mình dưỡng.”
Hiện giờ hắn chỉ còn nó.
Thấy Yến Hòa Trần thật sự đối với tiểu kiều kiều thượng tâm, Nguyệt Huyền Tử a thanh: “Vậy ngươi có biết, ngươi khăng khăng nuôi nấng là cái gì?”
Thu liễm cợt nhả, Nguyệt Huyền Tử nghĩ nếu Dung Thận không muốn tiểu kiều kiều, không ngại hảo tâm nhắc nhở Yến Hòa Trần.