Chương 23

______________________

Trên xe của Bút Vận và Vân Phong sau đi được một đoạn dài.

Cô im lặng ngắm nhìn khuôn mặt hoàn hảo của anh, có lời muốn nói: "Em học ở trường Mĩ Thuật AP, anh có biết đường không?"

Anh nghe thế thì bật cười:" Hahaa, này cô bé, em nghĩ sao mà một người như anh từ nhỏ tung hành ngang dọc lại không biết đường đi vậy?"

"Cũng đúng nhỉ! Nhưng chuyện lúc nãy, anh yên tâm đi vì em và người kia không có liên quan..." cô đang cố giải thích cho anh một lý do về chuyện Lạc Dương thì anh đã hôn xuống, khóa đôi môi cô lại. Cô nhất thời bất động, anh thì nhanh chóng thu người về, đưa bàn tay vạch ngay cổ áo, "nơi nào đó" hôm qua đến nay còn lưu lại một vết tích đánh dấu chủ quyền.

"Đừng nói! Cô bé à không mèo con chứ, dấu vết của em còn lưu lại đây nên tôi tin tưởng em mà" ranh mãnh vừa cười vằ nói đầy ám muội, anh khiến cô đỏ hết cả mặt.

Cái hickey đó! Nó còn sao? Cái dấu vết nhất do thời kích động của cô làm ra khiến cô nhất thời không biết trốn đi đâu. A! Tới trường rồi! Phao cứu sinh cho sự xấu hổ của cô suất hiện rồi!

Bút Vận vội tháo dây , nhanh chóng mở cửa chuẩn bị chạy thì bị một cánh tay giữ lại, kéo ngược cô về phía sau. Do mất đà, cả người cô nằm trọn trong lòng anh, anh hôn lên trán cô thêm cái nữa. "Bonus cho em đó."

Này thì chết người không chứ, phải cố gắng chống cự lại sức hút ma mị của anh lắm cô mới thể vào trường. Thật là... đẹp trai quá đi mất!

____________________

Trốn sau cánh cổng trường, cô không khỏi có chút ngại ngùng lén nhìn xem Vân Phong còn ở đấy không. May thật! Chắc là có công việc nên anh lại đi rồi.

"Hoa si này, cậu đang nhìn ai thế? Tần Thanh lớp mình hay học trưởng Minh đấy? Hì hì" một bàn tay khẽ vỗ vai Bút Vận, theo nhau là một giọng nói trong trẻo mang ý đùa cất lên. Khi quay lại, trước mặt cô là một cô bạn có mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh, đeo một chiếc kính gọng tròn trước đôi mắt đang híp lại vì cười.

"Ơ... cậu là...?" để nhớ xem cô bạn này là ai quả thật hơi khó.

"Túc Sam cùng lớp B với cậu đây! Mà cậu ổn hơn chưa? Do không có số của cậu nên không biết tình hình cậu thế nào? Đừng nói là nghỉ có một hai ngày mà quên mình rồi đấy? " Bút Vận nhớ mang máng trong những phần ngoại truyện đã đọc trước trên mạng thì Túc Sam đối xử với Thanh Vận rất tốt, dù chẳng rõ nguyên nhân nhưng tình tiết cô bị hại, Túc Sam là người duy nhất khuyên can, khác với Lạc Tuyền không ngừng dẫn dụ cô bạn thân nhất vào cái hố sâu. Thế mà chẳng hiểu vì sao mối quan hệ của cả hai từ lúc đầu vốn rất tốt, dần trở nên tệ hơn.

Bút Vận nhanh chóng lấy điện thoại ra, vui vẻ mà nói cô bạn: "Hay chúng ta trao đổi số điện thoại đi, như thế sẽ tiện bề liên lạc hơn. Cứ gọi mình tán ngẫu nhé! Nhưng sao lại gọi là hoa si vậy?"

"Ể? Cuối cùng cậu cũng cho mình số rồi! Hihi, vì trước đó lúc nào Lạc Tuyền đi cạnh cậu nên mình cũng như mấy bạn khác khó giao tiếp với cậu lắm! À mà, lúc trước cậu thích Tần Thanh, sau đó lại "chấm" thêm cả đàn anh họ Minh đấy, nhưng rồi cậu nhanh chóng chuyển đối tượng sang Lạc Dương- anh họ của Lạc Tuyền đấy. Nhưng nhìn cậu đi ra từ chiếc xe kia mà đỏ mặt như thế...hẳn là đã có người mới."

Lần này Bút Vận bất ngờ thật sự, phải nói là vô cùng ngạc nhiên! Không tin vào tai mình mà lắp bắp hỏi lại:" Sao cậu biết rõ dữ vậy?"

Đây là điều cô phải công nhận, trong nhật ký mà Bút Vận đọc tối qua. Thanh Vận của lúc trước đã ghi rõ ràng : "Hiện tại mình thấy Tần Thanh có vẻ khá hợp gout, đầu năm cậu ấy ít tới lớp nhưng giờ thấy rồi thì... cũng ổn phết!", "Hôm nay ở sân bóng rổ, học trưởng Minh chơi bóng rổ ngầu quá đi mất!".

"Vì cậu rất quan trọng với mình, mình nhất định phải bảo vệ cậu. Cứ coi cậu giống như ngôi sao và tớ như là fan vậy bởi cậu thật sự rất ngầu!"