Thời điểm Lục Can tiến vào, vừa lúc thấy Lục Quỳnh cầm điện thoại ngồi phát ngốc
"Làm sao vậy?" Thấy sắc mặt Lục Quỳnh không được tốt, Lục Can vội tiến tới sờ trán đệ đệ.
"Em không có việc gì, chỉ là có chút lo lắng." Lục Quỳnh ngẩng đầu nhìn Lục Can, dưới ánh đèn, trên gương mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay lại có đôi mắt to tròn, hàm chứa hơi nước, bộ dạng rõ ràng là bị khi dễ nhưng lại cố gắng không muốn để anh trai biết.
Tâm Lục Can tức khắc bị nhéo một cái, hắn đem Lục Quỳnh ôm vào trong lòng, dịu dàng dỗ hắn: “Tiểu Quỳnh là đang lo lắng cái gì?"
"Là......Lục Bạch." Lục Quỳnh gian nan nói ra cái tên này: “Lục Bạch ngày đó rời đi như vậy, ở trong trường cậu ấy cũng không có bạn bè nào, có phải hay không sẽ gặp khó khăn?"
"Em lo lắng cho hắn làm gì?" Lục Can đắp chăn cho Lục Quỳnh, vừa lúc nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, tức khắc cũng nhíu mày lại.
Lục Quỳnh vội vàng đem điện thoại giấu đi, không muốn để Lục Can xem, sau đó lại nói giúp cho Lục Bạch: “Có lẽ bọn họ là trùng hợp gặp nhau thôi. Anh Cẩm Thiên là người tốt, chắc đúng lúc giúp Lục Bạch giải quyết chuyện rắc rối."
Nghĩ một chút, Lục Quỳnh liền giữ chặt lấy tay áo Lục Can mà khuyên nhủ: “Anh, khi nào anh đi học liền qua xem câu ấy một chút đi. Dù sao cậu ấy cũng ở Lục gia nửa năm."
Lục Can nhăn mày lại, sắc mặt âm trầm mà gật đầu.
Lục Quỳnh đơn thuần thiện lương mới có thể cảm thấy Lục Bạch đáng thương, nhưng mà hắn lại không phải kẻ ngốc. Lục Bạch sẽ không vô duyên vô cớ mà ở bên cạnh Hạ Cẩm Thiên, hắn đúng là nên mau chóng tìm hiểu xem rốt cuộc kế hoạch của Lục Bạch là cái gì.
Còn bên phía Lục Bạch lúc này, rời khỏi phòng học, cậu cùng Hạ Cẩm Thiên trở lại phòng vẽ tranh, Hạ Cẩm Thiên tìm được cơ hội, đem chuyện chưa nói xong ở phòng học nói nốt: “Về giá cả......."
Lục Bạch xua xua tay: “Không cần."
Hạ Cẩm Thiên cảm thấy như vậy không được ổn cho lắm, Lục Bạch lại đột nhiên dùng bút chì trong tay gõ một cái lên đầu Hạ Cẩm Thiên.
"Học trưởng, không cần phải khách khí như vậy, chúng ta dù sao cũng coi như bạn bè."
Ngữ khí của Lục Bạch tràn đầy ý cười, mà ý cười này lan tràn từ khóe môi đến cả khuôn mặt, phảng phất quanh thân không có một tia âm u nào.
Hạ Cẩm Thiên nhìn thấy, không tự chủ được liền cười theo.
"Cười rộ lên càng đẹp trai hơn." Lục Bạch khẽ chớp mắt, không đợi Hạ Cẩm Thiên kịp phản ứng lại, đã tiện tay kéo ghế ngồi gần vào bên người hắn bắt đầu giảng giải.
"Thật ra ngày hôm qua tôi đã đoán được đại khái vấn đề của anh nằm ở đâu rồi."
"Cái này vẽ cũng rất đơn giản." Bút chì ở đầu ngón tay xinh đẹp xoay một vòng, Lục Bạch đi thẳng vào vấn đề, cẩn thận giảng giải cho Hạ Cẩm Thiên phương pháp cùng kỹ xảo vẽ tranh.
" là tác phẩm tương đối dễ để bắt chước. Nó không xem trọng ý cảnh, chỉ chú trọng tới kỹ xảo, vẫn còn khá dễ dàng."
Hạ Cẩm Thiên lấy giấy bút ra muốn ghi lại những trọng điểm mà Lục Bạch nói. Kết quả bị Lục Bạch đè tay lại.
"Học trưởng, vẽ tranh không phải học bằng cách ghi nhớ, mà dựa vào cảm nhận."
"............" Đầu ngón tay hơi lạnh đặt ở trên mu bàn tay Hạ Cẩm Thiên, hắn đột nhiên cảm thấy nơi làn da được tiếp xúc kia hơi nóng lên.
May mắn Lục Bạch rất nhanh liền thu tay lại.
"Chúng ta nói lại từ đầu." Đem giấy vẽ bị Hạ Cẩm Thiên vẽ loạn để sang một bên, Lục Bạch thay một tờ giấy mới. Đồng thời cầm bút chì lên, từng chút giảng giải cẩn thận cho Hạ Cẩm Thiên.
"Bức tranh dùng nguyên lý cơ bản nhất của hội họa để tái hiện lại hình ảnh, đó là nguyên lý thấu thị."
"Nguyên lý thấu thị là cái gì?"
"Dùng phương thức của thấu thị để nhìn ngắm sự vật, đó là nguyên lý thấu thị."
"Lấy một ví dụ đơn giản." Lục Bạch vẽ một vài nét, liền vẽ ra một cảnh tượng nhỏ.