Trước khi đến bệnh viện Lục Can đã thông báo cho hai anh trai hắn , vì vậy , bọn họ vừa tới bệnh viện không bao lâu , Lục Du cùng Lục Diễm cũng lần lượt chạy đến. Sau khi hỏi rõ ngọn nguồn sự tình , Lục Diễm tính tình vốn không tốt là người đầu tiên nổi giận , một hai phải đòi gϊếŧ chết Lục Bạch.
"Anh đã sớm biết tên đó không có ý tốt , tính tình Tiểu Quỳnh mềm yếu như thế , hắn sao có thể làm vậy !"
Thân thể Lục Quỳnh từ nhỏ đã không tốt , người Lục gia sợ nuôi hắn không lớn được , đừng nói đến bức tranh dọa người như vậy , chính là một sắc mặt âm u cũng không muốn Lục Quỳnh nhìn thấy.
Lục Bạch rác rưởi như vậy , quả thực làm vấy bẩn đệ đệ bảo bối của bọn họ.
"Em sợ Lục Bạch sẽ nói chân tướng ra......." Lục Can không phải là để ý bức tranh kia , mà là thái độ của Lục Bạch. Hắn luôn cảm thấy Lục Bạch đêm nay có điểm không đúng.
Lục Du cười lạnh một tiếng: “Nó không dám."
Lục Can lại không tán đồng đại ca: “Nhưng Lục Bạch đã rời khỏi Lục gia."
"Rời khỏi? Nó không phải lúc trước tình nguyện dù làm chó cũng muốn mặt dày ở lại sao?" Lục Du cười càng lạnh lẽo: “Lại chơi trò lạt mềm buộc chặt."
"Nó muốn đi , vậy thì để nó đi. Liền đóng băng thẻ ngân hàng mà Lục gia đã mở cho nó."
Lục Diễm cũng cười: “Vậy chẳng phải rất nhanh sẽ thấy hắn quay trở về? Cái thứ kia trong mắt cũng chỉ có tiền , mà nhanh trở về cũng tốt , như vậy em liền có thể đánh hắn một trận."
"Dám bắt nạt Tiểu Quỳnh."
Nói đến đây , vừa lúc bác sĩ từ bên trong đi ra , thông báo Lục Quỳnh đã tỉnh , ba người Lục Du liền vội vàng vào trấn an.
"Ca ca , đừng đi." Lục Quỳnh vừa mới tỉnh lại , hiện giờ như con mèo nhỏ bị thương yếu ớt. Dựa vào trong l*иg ngực Lục Du , còn muốn lôi kéo tay của Lục Diễm cùng Lục Can.
Lục Diễm nhìn thấy bộ dạng như vậy của hắn liền đau lòng , nhanh chóng trấn an Lục Quỳnh , nói: “Tên kia có phải ức hϊếp em hay không? Nói cho nhị ca biết , nhị ca giúp em đánh hắn."
"Em , em chỉ là sợ hãi thôi." Lục Quỳnh lắc đầu , trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói: “Nhị ca , Lục Bạch kỳ thật là một người khá tốt , là do em quá nhát gan."
"Bức tranh kia , vẽ có điểm dọa người , nhưng không phải mọi người đều nói thăng quan phát tài sao , cậu ấy còn chúc em có thể thuận lợi được Nguyễn Ỷ Kỳ đại sư thu nhận làm học trò."
"........." Nhìn đệ đệ đơn thuần như vậy , ba anh em Lục gia không hẹn mà cùng thở dài , mà sự chán ghét dành cho Lục Bạch lại càng nâng cao một bước.
( :))))))) Nhưng dù bọn họ lo lắng cho Lục Quỳnh như nào , Lục Quỳnh lần này đúng là bị kí©h thí©ɧ quá lớn. Sốt cao đứt quãng cả một đêm , ba người Lục Du hận không thể khó chịu thay hắn , tỉ mỉ chăm lo Lục Quỳnh , sợ hắn lại chịu thêm thương tổn.
Đến nỗi về phía Lục Bạch kia , không có thời gian cùng tinh lực lập tức xử lý cậu.
Mà Lục Bạch lúc này cũng đã kéo theo hành lý về tới ký túc xá của học sinh.
Hệ thống :: “Giá trị hảo cảm của nhiệm vụ công lược có biến đổi , Lục Du , Lục Diễm , Lục Can giá trị hảo cảm bằng không."
Hệ thống gần như là tuyệt vọng. Hắn không phải chưa từng trói định với ký chủ khác , suy nghĩ một chút , mặc kệ năng lực của mỗi người cao thấp như thế nào , bọn họ ở thế giới đầu tiên luôn lựa chọn đi theo một phương thức công lược.
Thành thành thật thật đi theo lối dâng hiến hết thảy , cúc cung tận tụy đến chết mới thôi , cuối cùng khi chân tướng rõ ràng , liền trở thành bạch nguyệt quang khó lòng vứt bỏ của mọi người.
Chỉ có Lục Bạch , bắt đầu liền cùng đối tượng công lược đắc tội sạch sẽ , cơ hồ cắt đứt toàn bộ cơ hội làm lại của chính mình.
Trước mắt bốn anh em Lục gia đều hận không thể cùng hắn ngươi chết ta sống , đừng nói đến công lược , chính Lục Bạch có thể sống đến thời điểm hết vai hay không còn chưa biết.
Nhưng Lục Bạch một chút đều không sốt ruột , ngược lại còn vui vẻ thoải mái dọn dẹp phòng.
Hệ thống :: “Ngươi không sợ nhiệm vụ thất bại sao?"
Lục Bạch thông thả ung dung nói: “Không vội , mọi thứ đều có thứ tự trước và sau."
Từ 16 tuổi đến 23 tuổi , Lục Bạch từng sắm vai bạch nguyệt quang trong lòng cho sáu người , không có ai so với Lục Bạch hiểu rõ hơn ý nghĩa của ba chữ bạch nguyệt quang này.