Chương 12: Gặp Vân Thăng
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Nguyệt Thiên Vũ đã đứng dựa vào gốc cây trước Mê Vụ Sâm Lâm đợi Lẫm và Lưu Vân, nàng không thèm đội tóc giả, nên không biết bao nhiêu dong binh đã nhận ra thân phận của nàng.
“Đó chẳng phải Nguyệt Thiên Vũ của Nguyệt gia đã suy tàn sao? Sao nha đầu đó lại ở đây?”
“Nhưng, quả thật là một tiểu mỹ nữ, đẹp thật đó!”
“Tóc vàng thật đấy, nhưng quả thật rất đẹp!”
Nguyệt Thiên Vũ đương nhiên không quan tâm những người xung quanh nói gì, nàng đang lấy từ trong không gian ra cái máy MP3 cắm tai nghe vào mà nghe gϊếŧ thời gian. Nàng chờ không lâu lắm, hai bóng dáng hơi nhỏ con nhưng nam tính tiến lại phía nàng, là Lý Lẫm và Lưu Vân đến.
“Xin lỗi Vũ nhi, muội đợi lâu chưa?”
Lý Lẫm mỉm cười nhẹ nhàng đi về phía Nguyệt Thiên Vũ, nàng mỉm cười đáp lại, trong khi Lưu Vân nói:
“Sao tự nhiên ngươi hứng lên đi săn ma thú vậy?”
Nguyệt Thiên Vũ quắc mắt nhìn hắn, hừ một cái nói: “Ta muốn luyện khả năng thực chiến một chút, về rồi tu luyện nữa mà không có khả năng thực chiến cũng như không. Hơn nữa, ngươi cũng cần luyện khả năng thực chiến đấy, cho khỏi bị truy sát lần nữa.”
Lưu Vân cạn lời, quay đầu sang chổ khác tránh ánh mắt của Nguyệt Thiên Vũ, trong khi đó Nguyệt Thiên Nhạc cười hỏi Lý Lẫm: “Các ngươi đến đây rồi còn Thương Hải thì sao?”
“Thương Hải đến trường dự bị Ma pháp sư Xuân Phong Trấn rồi, hắn nói muốn chào hỏi các lão sư ở đó một chút.” Lẫm cười nhạt trả lời.
Nguyệt Thương Khung không hề tung tin tức Nguyệt Thương Hải là Ma pháp sư tam hệ tứ cấp ra ngoài, để bảo toàn thực lực và mạng sống cho hắn, phòng khi Triệu gia làm trò, nên trong mắt dân chúng, Nguyệt Thương Hải chỉ là một Ma pháp sư Thủy hệ nhị cấp. Lý Lẫm cũng như thế, hắn cũng chỉ để lộ tin tức là Ma pháp sư hệ Băng nhị cấp ra ngoài. Còn Lưu Vân thì chỉ có ba người Nguyệt Thiên Vũ biết hắn là Ngũ cấp hệ Lôi, Nguyệt Thương Khung chỉ biết hắn là ma pháp sư Nhị cấp.
Nguyệt Thiên Vũ dự định sau khi tru diệt Triệu gia, sẽ nói thật tu vi của mình đồng thời giới thiệu Nguyệt Thiên Nhạc cho người Nguyệt Gia. Nàng cũng dự định cho ba người Lý Lẫm đến học viện La Thăng với tu vi không nổi bật như vậy, để dễ dàng điều tra hơn về học viện đó.
Cả ba người gật đầu với nhau rồi tiến vào trong Mê Vụ Sâm Lâm trong sự bàn tán của các dong binh, đi được hơi xa một chút, từ mặt dây chuyền xanh lam xuất ra một tia sáng, hiện ra một thân ảnh bé nhỏ với mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh lam cực kỳ đáng yêu khiến Lưu Vân và Lý Lẫm cũng phải ngây người. Không khó để nhận ra, đây là Nguyệt Thiên Nhạc phiên bản thu nhỏ.
Nguyệt Thiên Vũ sau khi trải qua quá trình tẩy kinh phạt tủy, thì Tinh thần lực cũng đã tiến thêm được một bước nữa, khiến không gian tinh thần lực càng thêm dồi dào. Nên nàng có thể dễ dàng tạo ra một thân thể tạm thời cho Nguyệt Thiên Nhạc, có điều, kích thước khá nhỏ nhắn, còn thấp hơn cả Nguyệt Vân, nói đúng hơn thì đây là Nguyệt Thiên Nhạc lúc 6,7 tuổi. Nguyệt Vân mới từ nhẫn khế ước hiện ra không kềm được ôm chầm lấy Nguyệt Thiên Nhạc nói: “Nhạc tỷ tỷ đáng yêu quá đi!”
Nguyệt Thiên Vũ cười khổ nói: “Xin lỗi tỷ, tinh thần lực của muội không đủ để làm cho tỷ một hình thể trưởng thành hơn.”
Nguyệt Thiên Nhạc xua tay cười nói: “Không sao, thân hình thế này đã vừa đủ rồi, mai sau muội càng mạnh lên thì thân thể này cũng sẽ dần lớn theo, muội đột phá cấp 9 thì tỷ sẽ lớn bằng muội bây giờ thôi.”
Nguyệt Thiên Vũ gật đầu cười cười, cũng từ không gian gọi Nguyệt Phong ra bỏ lên vai nàng. Nguyệt Phong vừa thấy hình dạng hiện giờ của Nguyệt Thiên Nhạc, liền nhảy lên trên vai nàng, truyền âm cười khúc khích: “Ngươi nhìn như tiểu hài từ vậy á Nhạc à!”
Nguyệt Thiên Nhạc quắc mắc với nó: “Im đi, ta thích hình dạng này được chưa!”
Nguyệt Phong nhe hàm răng trắng bóc ra mà cười, lần nữa trở lại vai của Nguyệt Thiên Vũ. Nguyệt Phong là giống cái, nhưng tính tình khá giống con trai vì nó rất ham ăn và ham ngủ, đặc biệt là rất khoái ngồi trên vai Nguyệt Thiên Vũ, mặc kệ nàng để nó ở đâu, nó vẫn sẽ trèo lên vai nàng ngồi. Nàng cũng thôi quan tâm điều đó, cứ để nó ngồi trên vai nàng.
Nguyệt Thiên Nhạc nói không sao, nhưng với thân hình như thế này nàng chắc chắn không thể bắt kịp đám người Nguyệt Thiên Vũ, bèn vươn tay với Lý Lẫm, cười khổ với gương mặt cực kỳ đáng yêu nói: “Lẫm, nhờ ngươi cõng ta nhé!”
Lý Lẫm ngay lập tức bị đốn tim bởi ngoại hình dễ thương vô đối của nàng, liền chấp thuận để nàng ngồi lên vai hắn, khiến tầm nhìn của Nguyệt Thiên Nhạc ngay lập tức trở lại với thân hình 18 tuổi. Vì chiều cao của Lý Lẫm tầm khoảng 15 tuổi, Nguyệt Thiên Nhạc ngồi lên vai hắn thì chiều cao của cả hai gộp lại hoàn toàn bằng nàng ở tuổi 18.
Cả 5 người-thật ra chỉ có 4 người-đi hơi sâu vào bên trong Mê Vụ Sâm Lâm, trên đường đi, họ gặp được khá nhiều ma thú tứ cấp chạy vòng vòng khắp nơi. Nguyệt Thiên Vũ không ra tay, việc này với nàng chỉ việc búng tay là xong, nhưng nàng muốn cho Lý Lẫm và Lưu Vân động thủ. Nhìn Lưu Vân cùng Lý Lẫm dễ dàng càn quét chúng ma thú khiến Nguyệt Thiên Vũ mỉm cười. Dù hai người họ chưa đi săn ma thú bao giờ, nhưng căn cơ của họ rất chắc chắn, hơn nữa kiến thức căn bản của chiến đấu là có, nên dễ dàng chiến được lũ ma thú gầm rú kia.
Mấy canh giờ sau, Nguyệt Thiên Nhạc cười khổ nhìn hơn 3 cái túi bự chà bá đựng đầy tinh hạch ma thú cấp 4 cấp 5 và một bịch nhỏ tinh hạch ma thú cấp 6, rồi nhìn hai chàng trai đang ngồi dựa vào góc cây thở hồng hộc vì kiệt sức và thiếu nữ tóc vàng đang bình thãn uống chai nước từ trong không gian lấy ra.
“Này, nhiều thế này đủ để chúng ta mua một toà lâu đài luôn đấy. Hay chúng ta chỉ bán một nửa thôi, nửa sau để từ từ tầm tính được chứ?” Nguyệt Thiên Nhạc cười nói.
Nguyệt Thiên Vũ gật đầu, nếu tỷ đã nói thế thì nàng sẽ nghe theo vô điều kiện. Bốn người cứ thoải mái mà săn ma thú như săn vịt, khiến xung quanh đây không hề xuất hiện một ma thú nào nữa. Thứ 1 là vì thực lực bát cấp của Nguyệt Thiên Vũ, thứ 2 là vì chiến lực kinh khủng của Lý Lẫm cùng Lưu Vân, một lý do nữa vì còn có Nguyệt Thiên Nhạc với tu vi vượt trên Tôn giả. Đột nhiên, không biết từ đâu một con Tử Điện Báo không biết sợ nhảy ra chắn trước mắt Nguyệt Thiên Vũ, gầm vài tiếng. Nguyệt Thiên Vũ chán ghét nhìn nó, nàng hiện giờ cũng chả còn tâm trạng nào mà đánh đấm nữa, nàng nhẹ nhàng phất tay, thủy nguyên tố theo đó mà đánh tới Tử Điện báo, chỉ thấy nàng lầm nhầm mấy chữ: “Thủy Lưu Chi Vũ!”
Thủy Nguyên tố đánh ập về phía Tử Điện Báo hệ Lôi, người người đều biết sấm kiêng kị nhất chính là nước, hơn nữa cấp bậc của Nguyệt Thiên Vũ hơn xa Tử Điện Báo, khiến nó hoảng hồn bỏ chạy ra phía ngoài Mê Vụ Sâm Lâm. Nguyệt Thiên Vũ bỉu môi, nhìn sắc trời nói: “Chúng ta cũng nên về thôi, trời cũng sắp chiều rồi.”
Ba người còn lại gật đầu, Nguyệt Thiên Vũ mấy túi tinh hạch và nhẫn khế ước vào không gian, để Nguyệt Phong trên vai mình, nắm tay Nguyệt Vân rồi đi trước. Lý Lẫm nhấc Nguyệt Thiên Nhạc lên vai, rồi cùng Lưu Vân chạy theo Nguyệt Thiên Vũ.
Trong khi đó Tử Điện Báo bị Nguyệt Thiên Vũ dọa sợ chạy chết khϊếp kia khó khăn ngừng lại thở dốc, trong lòng nó đều là hoảng sợ, đột nhiên, giác quan của ma thú khiến nó phát hiện ra thứ gì đó, một nhóm loài người.
Tử Điện Báo vốn tâm tình khó chịu, bị một nhân loại dọa đến phải trốn vào cánh đồng hoang cũng khiến nó cảm thấy xấu hổ và giận dữ, đột nhiên xuất hiện một đám người đúng là rơi vào họng nó, khát máu dâng lên, nó muốn gϊếŧ chóc bốn phía.
Trong đám người cao nhất cũng gần là ngũ cấp trung kỳ, tổng cộng sáu người, đối với Tử Điện Báo mà nói hoàn toàn không cấu thành uy hϊếp, ma thú ngang cấp cường hãn hơn con người rất nhiều, nhân loại trừ phi vượt cấp, nếu không căn bản không thể đánh trả.
Nhân loại nhỏ bé, đúng lúc lắm! Mượn các ngươi để ta giảm nhiệt!
Đám người đó đúng là có tổng cộng 6 người, hai người đứng đầu là một thiếu niên khoảng 13 tuổi, còn một thiếu nữ tầm 12 tuổi nữa, phía sau họ là 4 tuỳ tùng.
“Cái gì chứ, đúng là ma thú cấp 1 cấp 2 hả, thực nhàm chán!” Cô gái thầm oán, thiếu niên bên cạnh nàng nhíu mày, không nói gì, còn mấy tùy tùng cũng chỉ cười khổ một phen, thật sự là không biết nên giải thích với bà cô này thế nào, hôm nay Mê Vụ Sâm Lâm thật sự là con mẹ nó quỷ dị đến cực điểm!
“Thiếu gia, chúng ta nên về.” Một tùy tùng cảm thấy không ổn, ma thú tựa như lập tức biến mất, toàn bộ Mê Vụ Sâm Lâm lộ ra yên tĩnh quỷ dị, nhất định là chuyện không tốt!
Thiếu niên cong mày, dọc theo đường đi hắn đều cẩn thận vạn phần, càng cảm thấy hôm nay Mê Vụ Sâm Lâm có điểm lạ, nghe lời tùy tùng thiếu niên cũng gật đầu, sau đó nói với cô gái vẻ mặt chán ngấy: “Hay là chúng ta trở về, Mê Vụ Sâm Lâm có chút dị thường, sẽ không yên tĩnh như vậy, ma thú cũng không ít như vậy...”
“Cái gì? Trở về? Ta phải chạy từ xa đến, vốn tưởng rằng được chứng kiến Mê Vụ Sâm Lâm thần bí mà đầy hiểm nguy, kết quả chỉ là một cánh rừng, cái gì chứ, hại bổn tiểu thư đến không một chuyến!” Đại tiểu thư lên cơn, những người khác cũng chỉ có thể cười làm lành, thật sự không biết nên nói gì, bây giờ quan trọng nhất là khiến đại tiểu thư này nhanh ra khỏi đây.”Chúng ta trở về...”
“Không quay về! Bổn tiểu thư không thấy ma thú ngũ cấp còn sống, nói gì cũng không trở về!”
Thiếu niên vừa nghe, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, lửa giận hừng hực dấy lên trong lòng, ma thú ngũ cấp, nàng ta nghĩ nàng ta có mấy cái mạng để gặp, chỉ bằng năng lực ma pháp sư cấp 3 của nàng ta hay mà mấy tùy tùng cấp 5?
“Chúng ta trở về!” Thiếu niên bùng nổ lửa giận đè nén lâu trong lòng, hắn chịu đủ đại tiểu thư điêu ngoa này rồi! Vài tùy tùng vừa nghe không khỏi sắc mặt vui vẻ, cảm thấy thiếu gia của họ cuối cùng cũng có quyết định anh minh.
“Vân Thăng! Ngươi dám ra lệnh cho ta, ta là đại tiểu thư Bách thành, không ai dám ra lệnh cho ta!” Cô gái giận đến hai má đỏ bừng, nhưng thiếu niên lạnh băng cho thấy hành trình của họ hôm nay đã kết thúc.
“Thiếu gia cẩn thận!” Giờ phút này, thần sắc vài tùy tùng đột nhiên biến đổi, bốn người lập tức làm thành vòng bảo vệ xung quanh Vân Thăng và cô gái, đột nhiên cảnh giới khiến Thần sắc Vân Thăng tối sầm lại, vừa muốn lui lại, liền cảm nhận được uy áp trên đỉnh đầu, khiến hắn rất khó thở!
Một thân ảnh tao nhã từ từ bước ra khỏi bụi cỏ, thân hình kiện mỹ có màu tím thanh nhã, mắt thú sắc vàng kim bắt đầu ánh lên tàn nhẫn và khát máu!
Đồng tử thiếu niên đột nhiên co lại, sắc mặt bốn tùy tùng cũng trắng xanh, bọn họ gặp... đúng là Tử Điện Báo ngũ cấp, nữ nhân miệng quạ đen này quả nhiên ứng nghiệm!
“Vân, Vân Thăng, chúng ta nên, nên làm gì bây giờ...” Đại tiểu thư vừa rồi còn gào thét lập tức biến thành con cừu trắng, ngoan ngoãn tránh sau thiếu niên, nhìn ma thú ngũ cấp trước mặt tràn ngập uy áp, sắc mặt đại tiểu thư cũng biến thành trắng bệch.
Làm sao bây giờ... Thiếu niên chỉ hận không thể một quyền đem nữ nhân ngu ngốc này đánh bay sang một bên, nếu không phải nàng, bọn họ có thể gặp hiểm cảnh này, có thể mặt đối mặt cùng ma thú ngũ cấp không?
Tử Điện Báo giờ phút này tâm tình thực không tệ, Nguyệt Thiên Vũ khiến tự tôn của nó suy giảm nghiêm trọng, phải biết rằng cho tới bây giờ đều chỉ có nhân loại chạy mất dép dưới trảo của ma thú, chứ không có ma thú bị con người đuổi mất móng, nhưng sợ hãi và khủng hoảng của mấy kẻ trước mặt khiến tự tôn rướm máu của Tử Điện Báo khẽ được an ủi, nhân loại vẫn sợ nó, nhân loại vẫn nhỏ yếu như thế!
Tử Điện Báo không lập tức phát động thế công, giống như mèo vờn chuột, nhìn con mồi lộ ra vẻ mặt sợ hãi, khiến kẻ đi săn sung sướиɠ cả thể xác lẫn tinh thần.
Tử Điện Báo không triển khai công kích thật khiến họ cảm thấy bất ngờ, nhưng không dám không cảnh giác, thiếu niên suy nghĩ, cuối cùng bọn họ làm gì mới có thể trốn được Tử Điện Báo, hắn tuy có vài tùy tùng, dù sao mấy người đều là chiến sĩ, tố chất thân thể và tốc độ cứng rắn, nhưng nơi này còn có thêm một đại tiểu thư! Một ma pháp sư tam cấp! Một trói buộc quá lớn!Chưa nói đến giúp đỡ, lui lại lại thành chướng ngại vật, mắt thiếu niên không khỏi nhìn thoáng qua đại tiểu thư sắc mặt có chút trắng bệch, xẹt qua mỉa mai và uấn giận.
Đại tiểu thư sống an nhàn sung sướиɠ chưa từng chiến đấu gặp Tử Điện Báo vẫn không chưa phát động công kích, nghĩ vài tên tùy tùng ngũ cấp khiến nó cảm thấy e ngại, vừa rồi còn sợ hãi trốn sau thiếu niên giờ lại bước ra, thiếu niên khẽ sửng sốt, chợt nghe một câu mà hắn suýt hộc máu.
“Mấy người các ngươi, mau thu thập con báo chết này đi! Nó không công kích tức là nó sợ chúng ta, còn không nhân cơ hội này bắt nó!”
Đại tiểu thư diễu võ dương oai chỉ huy khiến tất cả mọi người chỉ có đường ngửa mặt lên trời thét dài ý niệm trong đầu, nữ nhân này cuối cùng còn có thể ngốc đến thế nào nữa! Nàng ngốc thật hay bị thiểu năng, con mắt nào thấy Tử Điện Báo sợ bọn họ?
Tử Điện Báo rõ ràng bị những lời này hoàn toàn khơi mào lửa giận, tâm tư muốn đùa tan hết, một ma pháp sư tam cấp cũng dám đứng trước mặt nó kêu gào, còn nói nó sợ bọn họ?
Một tiếng báo mang theo uy áp bắn ra, không khí như khẽ chấn động, vài tên tùy tùng ngũ cấp lập tức thần sắc biến đổi, cơ bắp cả người căng lên, chuẩn bị màn chém gϊếŧ đẫm máu với ma thú!
Đang trong trạng thái hết sức căng thẳng, đột nhiên, Tử Điện Báo như cảm ứng được thứ gì đáng sợ, mắt vàng kim hiện lên hoảng sợ, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cướp đường mà chạy!
“Chạy, chạy...?” Vài tên tùy tùng và thiếu niên đều nơm nớp lo sợ, cảm thấy hôm nay chạy trời không khỏi nắng, nhưng lại không lường được chuyển biến kỳ diệu như thế, một ma thú ngũ cấp, lại kích động đào tẩu, nó đến tột cùng nhìn thấy gì, sợ hãi thành như thế?
Mặc kệ ra sao, tất cả mọi người không nén được thở dài nhẹ nhõm một hơi, đại tiểu thư nhìn thấy Tử Điện Báo chạy đi, lập tức khinh thường hừ một tiếng: “Cái gì mà ma thú ngũ cấp, còn không phải chạy...”
Thiếu niên thần sắc lạnh lùng, hắn chịu đủ đại tiểu thư ngu ngốc này rồi! “Chúng ta đi, về Xuân Phong Trấn!” Lập tức quát khẽ một tiếng, cũng không quản cô gái thế nào, mang theo vài tên tùy tùng liền đi ra ngoài, đại tiểu thư muốn nói gì đó, nhưng nhìn đến tất cả mọi người mặc kệ nàng, chỉ có thể thở phì phì chạy theo sao, nàng một ma pháp sư tam cấp chẳng dám chạy loạn trong Mê Vụ Sâm Lâm, điểm ấy nàng vẫn tự hiểu, nhưng trong lòng muốn về báo cáo với phụ thân, Vân Gia nho nhỏ lại dám bất kính với nàng.
Mấy người chưa đi được vài bước, liền phát giác tiếng vang truyền ra từ bụi cỏ, mấy kẻ vừa kề cận cái chết sợ bắn người, đột nhiên nhớ đén Tử Điện Báo chạy trối chết, nó nhất định sợ hãi lắm mới chạy như thế, chẳng lẽ... bọn họ lại đυ.ng phải...!
Thiếu niên càng bực mình, tất cả đều do nữ nhân này, không có nàng thì chẳng phải đến đây, lại chẳng gặp hiểm cảnh vừa rồi! Tuy tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng lại tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.Sắc mặt mọi người căng lên, tùy tùng lại vây quanh thiếu niên và cô gái, mấy ánh mắt đều vô cùng khẩn trương nhìn chằm chằm nơi nào đó, tiếng vang trong bụi cỏ càng lớn, sắc mặt mấy người càng ngày càng trắng, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống mặt, có người không tự giác nuốt nước miếng, nín thở chờ đợi...
Tiếng vang càng lúc càng lớn, khoảng cách càng ngày càng gần, mấy người tim đập cũng càng lúc càng nhanh, nhanh, rất nhanh, không ngừng thu nhỏ lại khoảng cách, trăm mét, năm mươi thước, ba mươi thước, mười thước...Tới rồi!
Mấy tùy tùng ngũ cấp đột nhiên bộc phát ra chiến khí ngũ cấp, vũ khí trong tay cũng mang theo tất cả lực lượng, muốn cho kẻ đang đến một kích!
“Hở? Có người à?”
Màn hài kịch xuất hiện, bốn tùy tùng ngũ cấp như bốn tên ngốc đứng đờ ra, tay nhấc cao vũ khí không dám hạ xuống, nét mặt bối rối, may mắn và khϊếp sợ.
Nguyệt Thiên Vũ buồn cười nhìn lướt qua mấy người giống như hóa đá, tư thế...của họ thật buồn cười. Lý Lẫm cõng Nguyệt Thiên Nhạc cùng Lưu Vân, Nguyệt Vân theo sát nàng cũng thấy buồn cười theo.
Mấy tuỳ tùng ngũ cấp lúng túng bỏ vũ khí xuống, trong lòng là từng đợt xấu hổ. Đám nhóc này cùng lắm mới 13 tuổi, lại chạy vòng vòng trong Mê Vụ Sâm Lâm, hại bọn họ sợ chết đứng.
Thiếu niên nhíu mày nhìn đám người vừa xuất hiện, hai thiếu niên khoảng tuổi hắn, một tiểu cô nương 6 tuổi tóc đen(Nguyệt Thiên Nhạc đã đội tóc giả), hai một tiểu cô nương khoảng 10 tuổi một tóc vàng một tóc đen (Nguyệt Vân đội tóc giả). Hắn dừng tầm mắt tại người Nguyệt Thiên Vũ nhiều nhất, vì hắn chỉ nhận ra thân phận của nàng vì mái tóc, Nguyệt gia Nguyệt Thiên Vũ.
Như không để ý đám người kia, Lưu Vân ngó ngang ngó dọc nói với Nguyệt Thiên Vũ: “Thiên Vũ, con Tử Điện Báo chạy mất tiêu rồi.”
Nguyệt Thiên Vũ nhíu mày thở ra một cái, trong khi Nguyệt Thiên Nhạc cười lên tiếng: “Chắc nó cảm thấy chúng ta đến nên nó chạy đấy, bị Thiên Vũ dọa thế cơ mà.”
Đám người tuỳ tùng kia đứng khá xa nên nghe không rõ lắm, nhưng thiếu niên đứng đầu lại nghe rất rõ ràng, hắn khẽ rùng mình, nhìn Nguyệt Thiên Vũ trân trối. Tiểu cô nương kia vừa nói, Nguyệt Thiên Vũ dọa con Tử Điện Báo đó chạy á? Chẳng phải nàng đã bị Triệu Minh đánh chết rồi sao?
Nguyệt Thiên Vũ nhìn lại đám người thiếu niên kia lần nữa, muốn xoay người rời đi lại nghe tiếng gọi lại.
“Ngươi là ai! Có biết dọa chết người không!” Một tiếng khẽ kêu, khiến mọi người hoàn hồn, ánh mắt Nguyệt Thiên Vũ quét tới, thấy được cô gái giận dữ hét to với mình.
Đại tiểu thư giờ phút này có chút xấu hổ và giận dữ. chuyến đi Mê Vụ Sâm Lâm này tích đầy lửa giận, vừa rồi còn gặp một ma thú ngũ cấp, tuy không biết vì sao ma thú chạy, tiếp theo bụi cỏ lại lay động, vốn nghĩ là gì đó, nhưng không ngờ lại là một tiểu nha đầu vô lễ, hơn nữa ý cười trên mặt Nguyệt Thiên Vũ vào mắt đại tiểu thư chính là châm chọc, cười nhạo bọn họ.
Nguyệt Thiên Vũ nghiêng đầu nhìn nàng ta, nhẹ giọng hỏi Lý Lẫm: “Huynh quen biết họ không Lẫm ca?”
Lý Lẫm cõng Nguyệt Thiên Nhạc lắc nhẹ đầu, nhún vai bất đắc dĩ. Nàng quay sang Lưu Vân, cũng thấy hắn lắc đầu, liền bỏ qua tiếng hét rồi xoay người muốn đi thẳng.
“Đứng lại! Dọa ta rồi còn muốn chạy!” Đại tiểu thư thấy Nguyệt Thiên Vũ định đi, lập tức tức giận quát, thiếu niên và mấy tùy tùng đều vẻ mặt bất đắc dĩ, đại tiểu thư này thật biết gây chuyện, người ta đi thì đi, liên quan gì đến ngươi!
Nguyệt Thiên Vũ đến quay đầu cũng lười, nàng không cần nói cũng có Lưu Vân nói hộ nàng: “Bọn ta dọa các ngươi thì được gì, ai biểu các ngươi đứng ngây ở đây. Giờ bọn ta muốn đi, các ngươi cảm bọn ta lại làm gì, muốn đòi tiền chắc?”
Đại tiểu thư nghẹn họng không biết nói gì, còn mấy tuỳ tùng không nhịn được âm thầm giơ ngón cái với Lưu Vân, nói quá hay!
Thiếu niên nãy giờ trầm lặng, bỗng nhiên lên tiếng: “Nguyệt Thiên Vũ...”
Nguyệt Thiên Vũ vốn đang định bước đi, đột nhiên khựng lại quay nửa mặt lại nhìn thiếu niên, trầm giọng nói: “Ngươi biết ta?”
Thiếu niên hơi nhún vai, nói: “Nguyệt Thiên Vũ tóc vàng Nguyệt gia, ở Xuân Phong Trấn này ai mà không biết? Ngươi đang trở về Xuân Phong Trấn phải không, nếu không bằng chúng ta cùng đi đi? Như thế sẽ an toàn hơn.”
Nguyệt Thiên Vũ khẽ quay đầu lại nhìn thiếu niên, hiếm lắm mới có một người đối xử với nàng hảo hữu như thế, nụ cười của thiếu niên này khiến nàng khá có hảo cảm với hắn, nhưng đứa con gái bên cạnh hắn thực khiến nàng chán ghét.
Nguyệt Thiên Vũ hơi do dự một chút, lại nghe Nguyệt Thiên Nhạc truyền âm với nàng: “Thiên Vũ, cứ đồng ý đi, gặp mặt thế này có thể nói là hữu duyên, chấp thuận cũng không hại gì chúng ta cả.”
Nguyệt Thiên Nhạc đã nói thế rồi, khiến Nguyệt Thiên Vũ không ngần ngại nữa gật nhẹ đầu đáp ứng
Thiếu niên thấy Nguyệt Thiên Vũ đáp ứng cũng mỉm cười, theo hắn quan sát, với một đội hình thế này cũng có thể đi sâu vào đến tận đây chắc chắn không phải nhờ may mắn, hơn nữa những người này đều như đang đưa Nguyệt Thiên Vũ vào giữa, lãnh đạo họ, nên khi Nguyệt Thiên Vũ đồng ý, hắn có chút thở phào nhẹ nhõm.
“Ta là Vân Thăng, nàng là Hiên Viên Tuyết.” Thiếu niên hữu hảo giới thiệu, Hiên Viên Tuyết dáng vẻ khó chịu, ánh mắt cũng chưa từng liếc qua Nguyệt Thiên Vũ, Nguyệt Thiên Vũ gật đầu, thật sự cảm thấy khó hiểu trước địch ý của cô gái này.
Hiên Viên Tuyết tự nhận là mỹ nữ hiếm thấy, sự thật cũng xác thực như thế, bây giờ đã là đóa hoa 12 tuổi trong xã hội thượng lưu, được tất cả mọi người nâng trên tay, được nhiều nam tử ân cần, nhưng dung mạo tuyệt mỹ kiều diễm của Nguyệt Thiên Vũ, Nguyệt Thiên Nhạc cùng Nguyệt Vân khiến nàng cực kỳ ghen tỵ, vì nàng biết, dung mạo này của nàng không thể so với họ.
Nguyệt Thiên Vũ hơi nhíu mày, Lý Lẫm hiếu ý giới thiệu hộ: “Ta là Lý Lẫm, trên vai ta là Thiên Nhạc. Ba người còn lại theo thứ tự là Nguyệt Vân, Lưu Vân và Nguyệt Thiên Vũ.”