Chu Bân lập tức dẫn theo đội binh mã theo Lý Đại Ngưu về nhà, vẽ địa hình quanh nhà của y cùng vị trí hoa long trảo thành bản đồ rồi mang về Vương phủ. Ngộ Quân Diễm nhìn bản vẽ, dường như thấy được hy vọng của huyện Trảm Bắc.
Sớm hôm sau, Trì Úy nhận được tin tức Ngộ Quân Diễm đi Tụ Bảo lâu. Tụ Bảo lâu tuy là tửu lâu, nhưng khách lui tới phần lớn là cự thương phú cổ, bưng chén rượu dạo quanh một vòng chưa biết chừng có thể thu được một đối tượng hợp tác làm ăn, cho nên thay vì nói đến Tụ Bảo lâu ăn cơm uống rượu, không bằng nói làm bàn việc buôn bán càng thích hợp hơn. Ngộ Quân Diễm tới đó làm gì?
“Hì hì, đại gia, rượu và thức ăn ngài gọi đều mang lên đủ rời, mời ngài dùng.”
Tiểu nhị nhanh nhẹn đặt rượu và thức ăn lên bàn, xoay người định đi, Ngộ Quân Diễm dùng mắt ra hiệu cho Chu Bân, Chu Bân bước tới chặn tiểu nhị lại, móc từ trong ngực là một ít bạc vụn nhét vào trong tay tiểu nhị, hỏi: “Nghe nói đến Tụ Bảo lâu này, ba người thì có một người làm ăn, nhưng công tử của ta tầm mắt cao, những kẻ tầm thường không lọt nổi mắt xanh của ngài ấy. Ngươi nói xem, khách lui tới nơi này có người nào là phú thương chân chính?”
Tiểu nhị vừa thấy bạc lấp lánh vội cất vào trong tay áo, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn: “Không biết vị đại gia này muốn buôn bán mặt hàng gì?”
Ngộ Quân Diễm nói: “Ngươi nói qua một chút xem.”
Nếu đã nhận bạc của người thì không ngại lãng phí nước miếng. Tiểu nhị nuốt nước bọt, chỉ lên một gian phòng trên lầu hai cười nói: “Người mặc y phục màu vàng ngồi trên sảnh Mẫu Đơn trên kia chính là ông chủ Đỗ. Ba đời đều buôn bán ngọc, ông ấy cũng không ngoại lệ, dựa vào của cải giàu có, thường đúng là được một vài bảo bối quý hiếm, nghe nói đến cả Hoàng thân quốc thích cũng mua hàng của ông ấy. Ngồi bên cạnh là ông chủ Hoàng, buôn bán tơ lụa, tơ lụa khắp Trảm Nam đều là ông ấy buôn bán.”
Lúc này, một người áo xám râu tóc hoa râm nhưng lại chải vuốt tỉ mỉ bước vào, tiểu nhị thấy người nọ, nhỏ giọng nói với Ngộ Quân Diễm: “Vị này chính là ông chủ Đường của Ngọc Chi đường, chuyên buôn bán thuốc. Mấy năm trước vùng Lĩnh Nam xảy ra bệnh dịch, ông ấy buôn bán thu lời không ít đâu.”
Tiểu nhị vẫn thao thao bất tuyệt, nhưng Ngộ Quân Diễm đều không nghe lọt, ánh mắt chăm chú nhìn theo ông chủ Đường kia. Ngộ Quân Diễm đứng dậy, không vội đi tìm ông chủ Đường của Ngọc Chi đường, mà cầm chén rượu đi lên sảnh Mẫu Đơn sảnh, cười nói với người mặc y phục màu vàng: “Ông chủ Đỗ?”
Ông chủ Đỗ nở nụ cười tiêu chuẩn của người làm ăn, đứng dậy chắp tay nói: “Ta chính là Hoàng Ngọc, không biết các hạ là?”
Ngộ Quân Diễm cười nói: “Đã sớm nghe nói trong tay ông chủ Hoàng có bảo bối, ta tới xem một chút.”
Dứt lời ánh mắt ngừng tại Ngọc Sư tử trên mặt bàn, nói: “Ngọc Sư tử nhìn qua có vẻ tinh xảo, nhưng vẫn có nét thô ráp, không biết ông chủ Hoàng có bảo bối nào hơn không?”
Hoàng Ngọc khẽ mỉm cười, nói: “Bảo bối đương nhiên là có, chỉ cần chịu ra giá, thứ tốt đến đâu cũng có.”
Ngộ Quân Diễm nghe xong cười nói: “Tiền tài đều chỉ là vật ngoài thân, bảo bối lại chỉ có thể nhìn mà không thể cầu.”
“Ha ha, hay lắm! Khá khen cho câu chỉ có thể gặp mà không có thể cầu. Nếu công tử đã biết nhìn hàng, mời cùng ta đi xem.”
Ngộ Quân Diễm theo Hoàng Ngọc đến tòa nhà, sân nhỏ không lớn, xung quanh có vài gian phòng. Gian phòng nào cũng đều có người, không náo nhiệt như bên ngoài kia, người nào người nấy đều chăm chú xem hàng, nhỏ giọng hỏi giá, rồi gật gù đồng ý. Trực giác nói cho Ngộ Quân Diễm biết, nơi này có những thứ đồ quý giá hơn ngoài kia nhiều.
Lúc này, một người chợt đi qua bên cạnh Ngộ Quân Diễm, chính là ông chỉ Đường của Ngọc Chi đường, Ngộ Quân Diễm mừng thầm trong lòng: Thật sự là trời cũng giúp ta. Mình thì vẫn đi theo Hoàng Ngọc, mắt ra hiệu cho Chu Bân, y lập tức hiểu ý đi theo ông chủ Đường.
Chu Bân không gọi ông chủ Đường, mà chỉ đi trước mặt ông ta, thấy ông chủ Đường đi tới liền xoay người, bước lớn về phía trước, trong lúc sải bước, hoa long trảo từ trong tay áo y rơi xuống đất.
“Huynh đài, ngươi làm rơi đồ này.” Ông chủ Đường thấy người phía trước làm rơi đồ, liền đi tới trước nhặt lên, đuổi theo, đến khi nhìn rõ bông hoa màu đỏ trong tay thì hết sức kinh ngạc.
Chu Bân giả bộ như không biết ông chủ Đường, nhận lại bông hoa, nói một tiếng cảm ơn rồi xoay người rời đi, lại bị ông chủ Đường gọi lại.
Ông chủ Đường hỏi: “Hoa của huynh đài có phải là hoa long trảo không?”
Chu Bân gật đầu đáp: “Chính là hoa long trảo.”
Ông chủ Đường lại nói: “Có thể cho ta nhìn một chút không?”
Chu Bân hào phóng đưa hoa long trảo cho ông chủ Đường, nói: “Mời.”
Ông chủ Đường nhận hoa, móc từ trong ngực ra một mảnh kính mài, đặt lên trên cánh hoa long trảo, xem xét kỹ một hồi, lại vặt một phần nhỏ cánh hoa đưa lên miệng nhai, khen: “Huynh đài, hoa long trảo này là hàng tốt đó!”
Chu Bân cười nói: “Vị huynh đài này thật hiểu sâu biết rộng.”
Ông chủ Đường nói: “Ta họ Đường, là ông chủ Ngọc Chi đường. Không biết huynh đài có bằng lòng bán hoa long trảo này không?”
Chu Bân nghĩ thầm ta đang chờ ông nói những lời này đây: “Đương nhiên.”
Ông chủ Đường hỏi: “Không biết ngươi có bao nhiêu? Có thể mang tới cho ta xem không?”
Chu Bân nói: “Hôm nay ta đi vội, không mang hàng theo. Thế này đi, hai ngày nữa chúng ta hẹn nhau ở đây, không gặp không về. Một tay giao tiền, một tay cầm hàng, ý ông chủ Đường thế nào?”
“Được, được.” Ông chủ Đường gật đầu nói, “Vậy hai ngày sau gặp lại.”
Trì Úy đang trong phủ cho chim trong l*иg ăn nghe mật thám bẩm báo Ngộ Quân Diễm tới Tụ Bảo lâu.
Trì Úy hỏi: “Hắn đến đấy gặp ai?”
Mật thám đáp: “Thương nhân buôn ngọc, Hoàng Ngọc, bỏ ra một vạn lượng mua một khối Ngọc Sư tử.”
Bàn tay cầm thức ăn cho chim của Trì Úy run lên. Một vạn lượng mua một khối ngọc? Ăn chơi trác táng! Đúng là ăn chơi trác táng!
“Đại nhân.”
“Chuyện gì nữa?”
“U An Vương phủ phái người truyền lời tới, U An Quận vương nói hồ nước quá nhỏ…”
“Cái gì?” Trì Úy ném khay đựng thức ăn cho chim xuống đất, cả giận nói, “Hắn có thể bỏ ra một vạn lượng mua một khối ngọc, hồ nước nhỏ lại tới tìm ta? Thật là nực cười!”
Hạ nhân truyền lời đại nhân nhà mình nổi giận, nhỏ giọng hỏi: “Vậy… tiểu nhân phải đáp lời thế nào ạ?”
Trì Úy vỗ vỗ ngực cho xuôi cơn tức, chậm rãi nói: “Ngươi đi nói với hắn biết, hai ngày nữa ta sẽ phái người tới tu sửa hồ nước cho Vương gia.”